Chương 1256: Cấm địa của thần giới
Tộc trưởng của nhà họ Lạc ở Thần giới mang theo Lạc Hải và giới thần đạo đã có thế cản quét tiên, sự tồn tại của hai phàm giới.
“Cung nghênh tộc trưởng”
Lạc Phàm mang thành viên trong tộc ở phàm giới quỳ xuống đất, nghênh đón tộc trưởng của thần giới.
Lạc Hải đã vượt qua cảnh giới thần đạo tam hợp gần như đạt tới cảnh giới đại đế, sức mạnh trên người anh ta rất khủng khiếp. Cho dù là vô tình phát ra sức mạnh thì cũng giống như nghiền ép một ngọn núi †o trên người mọi người vậy.
Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn mạnh này.
Đối mặt với cường giả của thần giới, ngay cả thở mạnh anh cũng không dám.
“Đây chính là cường giả cao cấp sao? Thật sự quá kinh khủng”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Phía trước.
Lạc Hải hơi dừng tay, nói: “Miễn lễ, tất cả đứng lên đi”
Lúc này Lạc Phàm mới đưa Lạc Băng và các thành viên đang chờ đứng lên.
Ánh mắt Lạc Hải dừng trên người Lạc Băng.
Bị nhìn chằm chấm khiến Lạc Băng cũng hơi chột dạ.
Lạc Hải mở miệng, thản nhiên nói: “Lạc Băng, cô có biết, người cùng cô đính hôn là sự tồn tại thế nào không? Cậu ta là huyết mạnh đại đế duy nhất của tộc Địa Minh, là thiếu tộc trưởng của tộc Địa Minh, thế mà cô dám từ chối, còn mở cuộc tỷ võ cầu hôn nữa sao?”
Bị chất vấn, Lạc Băng hơi thiếu tự tin.
Mặc dù cô là thiên tài của Lạc Tộc nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ở phàm giới Mà Thần giới đã hạ phàm mới là chủ đạo của Lạc Tộc.
Thân phận và đại vị của cô nếu đặt ở Lạc Tộc ở thần giới, có lẽ ngay cả một con chó cũng kém hơn.
“Tộc, tộc trưởng”
Cô lấy can đảm, mở miệng nói: “Tôi chưa từng thấy Ma Lạc, tôi cũng không hiểu anh ta, nếu đã là bạn lữ của Lạc Băng tôi tự nhiên phải là đầu đội trời chân đập đất mà tồn tại”
“Hay lắm, bởi vì sự tôn tại đó của cô mà hiện tại cả tam giới đều biết cuộc tỷ võ cầu hôn lần này rồi đó”
Vẻ mặt Lạc Băng không biết làm sao: “Tôi, tôi cũng không có cách mà. Tôi không muốn gả đi sớm như vậy, cho dù là phải gả thì cũng nên Tìm một người mình thích”
“Nếu bổn tọa đồng ý người mở cuộc thi tỷ võ cầu hôn thì cũng hỏi tới làm gì”
Lạc Hải cũng không nhiều lời nữa.
Sau đó anh ta kiên nhãn chờ ở chỗ này.
Nhân vật chính hôm nay không phải Lạc Băng, mà là Ma Lặc.
Lạc Hải đang đợi Ma Lặc hạ phàm.
Đợi khoảng chừng hai mươi phút thì bầu trời xuất hiện một đám mây màu đen.
Mây đen không ngừng hạ xuống, cuối cùng xuất hiện ở bầu trời Lạc Tộc rồi biến mất. Sau đó, một số sinh linh hình người chậm rãi xuất hiện khu vực trống trải phía trước.
Người dân đầu là đại đế Tây Thiên của tộc địa Minh, người thứ hai là Ma Lặc, còn có một vài cường giả của tộc Địa Minh nữa.
“Tiền bối Tây Thiên”
Lạc Hải đầy tôn kính đi tới.
Mặc dù anh ta là người gần như đại đế, nhưng đối mặt với đại đế thật sự, anh ta cũng không hề dám sơ suất mà tôn kính gọi một tiếng tiền bối.
“Ừ” Tây Thiên nhẹ gật đầu xem như là đáp lại Lạc Hải.
Mà ánh mắt của Lạc Băng thì dừng ở trên người Ma Lặc, theo cô thấy dáng dấp của Ma Lặc cũng không tính là xấu mà là điển trai. Chỉ là luồng hơi thở trên người anh ta khiến cho Lạc Băng rất không thoải mái.
Đăng xa, Giang Cung Tuấn thấy Ma Lặc thì không khỏi nhíu mày: “Tại sao là cậu ta? Sao cậu ta lại tới đây?”
“Thế nào? Anh biết cậu ta sao?” Quỷ Hạo ở bên cạnh thắc mắc hỏi.
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Cậu ta là huyết mạch duy nhất của đại đế, Ma Lặc, thiếu chủ của tộc Địa Minh. Lúc ở địa cầu, tôi đã từng đánh qua một lần với cậu ta”
Đạo Tình cười nói: “Anh Giang chắc chắn thắng”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ừ, may mắn thắng được nhưng rất khó khăn, suýt nữa đã thua. Bởi vì cuộc chiến đó mà Ma Lặc đã đồng ý trong vòng nghìn năm, Ma tộc và yêu thú sẽ không tấn công địa cầu, sẽ không ra tay với nhân loại trên địa cầu”
Giang Cung Tuấn nói tới Ma Lặc, Ma Lặc giống như là cũng chú ý tới sự tôn tại của anh mà không khỏi nhìn anh.
Giang Cung Tuấn cũng khế mỉm cười với cậu ta, xem như là chào hỏi.
Nơi này hội tụ thiên tài đến từ tam giới và một số chủng tộc lớn của tam gi Ngay cả tộc Thiên Minh cũng đưa thành viên tới, chỉ là không phải là tộc trưởng. Bởi vì tộc trưởng tộc Thiên Minh đã đưa Giang Vô Song đi trong vũ trụ Mang Mang tìm pháp tướng rồi.
Lạc Hải thấy cũng đã đến xong hết rồi, anh ta nhìn sinh linh đông đảo, hai tay ôm quyền: “Thành viên Lạc Băng của bổn tộc ở phàm giới tổ chức cuộc thi tỷ võ cầu hơn, hoan nghênh chư vị đường xa tới, chỉ cần vòng đời không tới một trăm thì có thể tham gia cuộc tỷ võ cầu hôn lần này”
“Bởi vì tham gia khá nhiều, nếu để cho Lạc Băng đánh với chư vị thì sẽ mệt chết cô ấy, như vậy đi, ai tham gia cuộc tỷ võ cầu hôn thì tỷ thí trước một lần, chỉ cần lọt vào top 10 thì có thể so chiêu với Lạc Băng, nếu đánh bại Lạc Băng thì có thể cưới cô ấy”
Âm thanh của Lạc Hải vang khắp nơi.
Thiên tài đông đảo cũng đang mong đợi cuộc tỷ thí lần này.
€ó cưới Lạc Băng hay không thì chưa nói tới, nhưng nếu như có thể bộc lộ tài năng trong cuộc tỷ thí lần này cũng đã đồng nghĩa với chuyện là sinh linh kiệt xuất của tam giới ở Ma giới, là người có tiềm lực lớn nhất. Nếu như được một vài cường giả siêu cấp vừa ý thu nhận là đệ tử bế quan thì thật là ngóc đầu lên trời mà.
Đối với những chuyện này, Ma Lặc cũng không có ý kiến dù chỉ là một chút.
Sở dĩ cậu ta trở lại cũng chỉ là vì yêu cầu của Tây Thiên.
Hơn nữa, Ma giới mới là bản doanh của cậu ta.
Ba của cậu ta đã từng là tộc trưởng của tộc Địa Minh, của ông ấy nhưng hiện tại lại nằm trong tay của Tây Thiên.
Mục đích chủ yếu của cậu ta trở lại là muốn nhìn thấy rõ tình thế, chuẩn bị để sau này lấy lại vị trí tộc trưởng.
Còn cưới ai, đối với cậu ta mà nói thật sự không quan trọng.
Lạc Hải nói tiếp: “Địa điểm tỷ thì lần này là ở thần giới. Ở thần giới có một chỗ cấm địa gọi là dãy núi Ma Lũng, trong dãy núi đó có một chỗ gọi là Ma Uyên, gần Ma Uyên có một loại thần vật thần kỳ đang phát triển gọi là Ma Linh Duyên. Quy tắc tý thí lần này rất đơn giản, đó là thành công lấy được Ma Linh Duyên đem về thì xem như là thắng”
Nghe vậy, không ít cường giả đến từ thần giới thay đối sắc mặt.
Tây Thiên nhìn Lạc Hải, khế nhíu mày, nói: “Thật sự muốn ở dãy núi Ma Lũng đi tìm Ma Linh Duyên?”
“Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Tây Thiên nói: “Nơi đó là cấm địa của Ma giới cho dù là cường giả thần đạo, cũng có thể có đi mà không có về. Hơn nữa có một số sinh linh cũng chưa bước vào tiên cảnh, hoặc có thể nói là hầu hết đều chưa bước vào tiên cảnh”
Lạc Hải nói: “Lạc Băng tộc ta, tiềm lực hơn người, cần thiên tài chân chính có thể xứng với cô ấy. Nếu như có vận may lớn, hoặc là sinh linh được thiên đạo che chở thì nhất định sẽ bình an trở về, nếu sợ chết thì đừng đi”
Nghe vậy, Tây Thiên cũng không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!