Chương 183: Ép Thiên Tử
Thủ Đô là thủ đô của nước Đoan Hùng.
Thủ Đô, một ngôi nhà sân vườn.
Bên ngoài sân là một số nhân viên an ninh mặc vest đen.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen đi tới.
Trước khi anh đến gần sân, một nhóm nhân viên an ninh đã lao vào và chặn đường anh.
“Biệt thự nơi Thiên Tử đang ở, người không liên quan lập tức rời đi, nếu không sẽ giết không thương tiếc “
Người mặc áo đen là Giang Cung Tuấn đến từ Tử Đằng.
Sau khi Giang Cung Tuấn biết được một số manh mỗi, anh ngay lập tức đến Thủ Đô bằng máy bay đặc biệt, và anh đã gặp trực tiếp Thiên Tử và hỏi về một số thông tin.
Nếu chuyện này thực sự có liên quan gì đến Thiên Tử.
Thì, phải chết.
“Nam Cương Hắc Long, có chuyện muốn gặp Thiên Tử, mau đi bẩm báo”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn âm trầm.
Nghe thấy đây là Hắc Long, các nhân viên an ninh xung quanh sợ hãi rút lui nhanh chóng.
“Mau, đi báo cáo.”
“Vâng.
Vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy vào sân.
Giang Cung Tuấn cũng không vội, ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ.
Sau một vài phút.
Một nhóm người nhanh chóng bước ra khỏi sân.
Người đứng đầu là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng khí chất cực kỳ xuất chúng.
Gã ta là Thiên Tử của một trong năm đại tướng, và là người quyền lực nhất trong năm đại tướng.
Được mệnh danh là người đứng đầu trong năm đại tướng.
“Haha, anh Giang, sao anh lại ở đây?”
Thiên Tử đi tới, mở rộng vòng tay chuẩn bị ôm Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhấc chân đá.
Cơ thể Thiên Tử bị đá văng xa vài mét.
Tuy nhiên, gã ta là Thiên Tử, một trong năm đại tướng, tài nghệ phi thường, thân hình xoay tròn trên không một vòng, đứng vững vàng trên mặt đất.
“Xoát!”
Các nhân viên an ninh xung quanh nhanh chóng nâng súng.
“Các người làm gì vậy?” Thiên Tử mắng: “Các người biết đây là ai không? Đây là Hắc Long. Giơ súng vào Hắc Long. Các người muốn chết sao?”
Các nhân viên an ninh xung quanh đã cất súng đi.
Thiên Tử đi về phía Giang Cung Tuấn, cười nói: “Anh Giang, anh lại thử võ công của tôi sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ủ rũ nói: “Tôi không thèm kiểm tra võ công của anh. Lần này tôi có chuyện muốn hỏi anh”
Anh bước nhanh vài bước.
Đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiên Tử, túm lấy cổ áo gã ta, giãm mạnh gã ta xuống đất: “Tôi hỏi anh, cổ mộ Lan Lăng Vương có liên quan gì đến anh không?”
“Anh Giang, anh có ý gì, anh có thể buông tôi xuống rồi nói được không? Rất nhiêu người đang xem, dù sao tôi cũng là một trong năm đại tướng, chuyện này mà truyên đi thì.. “
Gã ta chưa kịp nói xong, Giang Cung Tuấn đã ném gã ta đi.
Sau đó, sải bước ra ngoài.
Trước khi Thiên Tử từ dưới đất đứng dậy, Giang Cung Tuấn đã giẫm lên người gã ta, lạnh lùng quát: “Tôi không có thời gian nói nhảm với anh, tôi sẽ hỏi lại, có liên quan gì đến anh không?”
Các nhân viên an ninh xung quanh đã giơ súng một lần nữa.
Nhưng họ không dám bắn.
Thiên Tử bị giãm dưới chân, nhưng cũng không tức giận, cười nói: “Cổ mộ Lan Lăng Vương, tôi không biết, anh Giang, anh bị sao vậy?”
“Chủ tiệm đồ cổ số 1 Thiên Tự, Cô Thanh là người của anh, Truy Hải là người của anh. Anh còn nói không liên quan gì đến anh sao?”
“Được rồi, tôi thừa nhận, nó có liên quan đến tôi: Một cỗ sát khí nồng đậm tràn ngập Giang Cung Tuấn.
Thiên Tử cũng cảm nhận được sát khí này, trong lòng chấn động, không hổ là Hắc Long đã trải qua nhiều trận chiến, sát khí này thật sự rất kinh người.
“Anh Giang, anh có ý gì?”
Giang Cung Tuấn nhấc chân, giẫm gã ta trên mặt đất, lôi kéo gã ta đi vào trong sân.
Trong một gian phòng.
Giang Cung Tuấn trầm ngâm hút thuốc.
Thiên Tử ngồi ở đối diện anh, xoa ngực, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Anh Giang, sao anh lại đột nhiên hỏi về cổ mộ Lan Lăng Vương vậy?
Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn gã ta chằm chằm : “Anh có liên quan gì đến sự diệt vong của nhà họ Giang mười năm trước không? Sơn Nguyệt Hoa Cư Đồ của nhà tôi có phải ở trong tay anh không?”
Thiên Tử sững sờ một lúc rồi bật cười: “Anh Giang, anh đang đùa cái gì vậy? Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi biết Sơn Nguyệt Hoa Cư Đồ, bởi vì tôi cũng là người của tứ đại gia tộc, tứ đại gia tộc, không chỉ có duy nhất nhà họ Giang có một bức, còn lại ba gia tộc khác đều có một bức.”
“Hả?” Giang Cung Tuấn sửng sốt và hỏi: “Ý anh là gì?”
“Sao?”
Thiên Tử cũng sửng sốt, lập tức nói: “Xem ra việc này anh không biết.”
“Tôi thật sự không biết, anh nói cho tôi đi”
Thiên Tử nói: “Đây là bí mật, anh không biết cũng tốt, biết được cũng không có lợi cho anh, năm đó Giang Thời rời khỏi nhà họ Giang, sau đó anh không phải người nhà họ Giang nữa, không có quan hệ gì với tứ đại gia tộc, những chuyện này anh không nên tham gia”
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Thiên Tử.
Mặc dù Thiên Tử không phải người nhà họ Giang, nhưng hẳn là biết rất nhiều chuyện bên trong.
Vẻ mặt của anh trầm xuống, khí thế phát ra, và ngay lập tức xuất hiện trước mặt Thiên Tử, với một cây kim bạc đã chạm vào động mạch chủ ở cổ gã ta.
Vào lúc này, Thiên Tử cảm thấy sự đe dọa của cái chết.
Thiên Tử lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh muốn làm gì, giết tôi sao? Anh giết tôi, anh có thể ra khỏi sân này sao?”
“Nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Hừ..” Thiên Tử hừ lạnh: “Nếu muốn biết, tự mình kiểm tra đi”
Kim bạc trong tay Giang Cung Tuấn đâm vào.
da thịt gã ta.
Thiên Tử cảm thấy đau ở cổ.
“Anh có thể thử giết tôi xem, anh có thể sống sót rời đi nơi này không hả?”
“Đừng nghĩ là tôi không dám giết…”
Giang Cung Tuấn phát ra sát ý.
Thiên Tử hẳn là biết rất nhiều chuyện bên trong, cho dù không liên quan gì đến sự diệt vong của nhà họ Giang, gã ta cũng biết kẻ đứng sau.
Tuy nhiên, nếu Thiên Tử bị giết theo cách này thì sẽ có ít người biết được câu chuyện bên trong hơn, vậy thì sẽ càng khó khăn hơn đối với anh để hỏi về tất cả những điều này.
Anh cất chiếc kim bạc đi.
“Tôi hy vọng việc nhà họ Giang diệt vong không liên quan gì đến anh. Nếu như sau này tôi phát hiện có liên quan đến anh, cho dù anh là đệ nhất đại tướng, tôi cũng sẽ giết anh”
Giang Cung Tuấn để lại một lời, xoay người rời đi.
Sau khi rời đi, trên trán Thiên Tử hiện lên những hạt mồ hôi lớn, lăn trên má và ướt cả quần áo.
Giang Cung Tuấn rời khỏi biệt phủ của Thiên Tử và trực tiếp đến gặp thủ trưởng.
Nhưng không gặp được thủ trưởng, vì ông ta đã ra nước ngoài và thăm các nước khác.
Chính tổng thư ký đã tiếp anh.
Đây cũng là tôn tại đứng ở đỉnh cao quyền lực, thân phận cũng không dưới năm đại tướng.
“Thư ký Hồng, khi nào thì thủ trưởng quay lại?”
Thư ký Hồng tên là Hồng Quân.
Ông ta là thư ký của thủ trưởng, và là nhân vật một tay che trời ở Thủ Đô.
“Tướng quân Hắc Long, lịch trình thăm hỏi tháng này của ngài ấy đã kín, tôi e rằng hiện tại không thể quay lại Thủ Đô”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Tại sao đơn xin từ chức của tôi không được chấp thuận?”
“Tướng quân Hắc Long, đây không phải là trò đùa. Bản báo cáo đơn luôn năm trong tay tôi. Tôi không đưa cho thủ trưởng. Tôi đang cho anh một cơ hội. Chờ anh thay đổi quyết định. Nam Cương, biên giới cần anh và hàng trăm triệu người dân cần anh”
“Tôi hy vọng rằng đơn xin từ chức sẽ được chấp thuận cho tôi vào ngày mai”
Giang Cung Tuấn nói xong liền đứng dậy rời đi.
Hồng Quân nhìn anh rời đi.
Mãi cho đến khi anh rời đi, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mới bước ra khỏi một cánh cửa khác.
Ông ta mặc một bộ quần áo màu xám, thân hình hơi mập, đầu cua, trông ông ta có vẻ năng động.
“Thưa ngài” Hồng Quân gọi.
“Hắc Long này, thật sự muốn xin nghỉ”
“Thưa ngài, tôi không ngờ rằng Hắc Long đã tự mình gửi đến Thủ Đô. Phải làm sao bây giờ?”
Thủ trưởng trầm mặc một hồi, lập tức nói: “Chấp thuận đi, ngày mai phát đi thông báo cho thiên hạ”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Quân biến sắc: “Thưa ngài, suy nghĩ kỹ đi, đây không phải là chuyện vặt. Hắc Long từ chức. Chuyện này không chỉ gây chấn động trong nước, mà biên giới cũng có thể gấp gáp…”
“Tôi đã đợi Hắc Long đến Thủ Đô, cuối cùng hôm nay cũng đến. Có vẻ như cậu ta đã hỏi chuyện gì đó. Cậu ta đến hỏi tội Thái Tử. Quyền lực ở Thủ Đô quá hỗn loạn. Sự cai trị và phe đối lập được chia thành nhiều phe phái. Đã đến lúc phải làm sạch”
“Vâng, thuộc hạ hiểu được”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!