Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Xuất Kích - Hắc Long (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 418: Ảnh Tử lại xuất hiện

Hứa Linh vẫn luôn có ấn tượng tốt đối với Giang Cung Tuấn. Anh không giống những người đàn ông khác, anh vì dân vì nước, không hề đa tình. Nếu chuyện này xảy ra với người khác, chắc chắn họ sẽ chọn Đường Sở Vị, rồi lại qua lại với Y Đình Thi ở sau lưng cô, thậm chí còn ở chung một chỗ với cô ta.

Nhưng Giang Cung Tuấn chỉ chọn một người nên mới rối rắm như vậy, mới có thể mâu thuẫn như vậy.

Gô ta đã từng cố thử, nhưng anh lại không chọn cô ta. Cô ta cũng không hối tiếc.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể của Đường Sở Vi vậy? Đã lâu như vậy rồi mà không có chuyện gì xảy ra hết, sẽ không phải cô †a không trúng cổ độc đấy chứ?” Hứa Linh hỏi.

Giang Cung Tuấn lắc đầu. Bây giờ anh cũng không biết rốt cuộc Đường Sở Vi có trúng cổ độc hay không? Bởi vì anh vẫn chưa kiểm tra ra được.

Nếu thật sự trúng, vậy phải đợi khi cổ độc phát tác thì anh mới biết được.

“Bỏ đi, đây là việc riêng của anh, anh tự mình giải quyết đi. Cho dù anh chọn ai thì tôi đều ủng hộ anh” Hứa Linh nhẹ giọng nói, trong tiềm thức của cô ta, ngoài Đường Sở Vi và Y Đình Thì ra, thì bên cạnh anh vần còn một người phụ nữ nữa.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cân nhắc cẩn thận, xử lý tốt vấn đề tình cảm của mình” Giang Cung Tuấn nhìn cô ta với vẻ mặt biết ơn.

Trong khoảng thời gian này, cô ta đã hỗ trợ anh rất nhiều. Nếu không có Hứa Linh, có lẽ anh đã không kiên trì được.

“Tôi trở về công ty trước đây” Cô ta vẫy tay tạm biệt anh.

Giang Cung Tuấn đưa mắt nhìn cô ta rời đi.

Cho đến khi Hứa Linh đi xa, anh mới xoay người đi vào trong bệnh viện, lại trở về phòng bệnh. Anh kiểm tra cẩn thận cơ thể của Đình Thi, sau đó kê một đơn thuốc, cho hộ sĩ đi lấy thuốc, để cho Đình Thi dùng, giúp thương thế của cô ta hồi phục nhanh hơn.

Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Cung Tuấn dựa lên ghế sô pha trong phòng bệnh.

Anh vấn luôn nghĩ về vấn đề tình cảm của mình.

Nhưng vấn đề này quá phức tạp. Anh thật sự không thể nghĩ nổi.

Mà Y Đình Thi rất mệt nên cô ta đã ngủ. Giang Cung Tuấn cũng đã một đêm không ngủ, vừa dựa lên sô pha đã ngủ ngay.

Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, rồi bị điện thoại đánh thức. Anh tỉnh lại, lôi điện thoại ra, phát hiện là Đường Sở Vi gọi. Anh hơi do dự một lát, rồi vẫn nhận cuộc gọi, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Đường Sở Vi: “Ông xã, anh đang ở đâu vậy? Sao cả đêm anh không về, giờ đã là giữa trưa rồi. Hôm nay em được nghỉ, em mua sườn heo, tự mình hầm canh rồi, anh có về ăn cơm trưa không?”

Giang Cung Tuấn nhìn thoáng qua Y Đình Thi vẫn còn đang nằm trên giường bệnh ngủ, nhỏ giọng nói: “Anh đang có việc ở bên ngoài, e rằng không cách nào về được”

“Giang Cung Tuấn, anh có ý gì đấy? Em đặc biệt xin nghỉ, dự định sẽ từ từ chăm sóc anh, với tình trạng cơ thể của anh hiện tại, có thể ở bên ngoài làm được gì?” Trong điện thoại truyền tới tiếng oán giận của cô.

“Anh thật sự có việc, tối qua xảy ra rất nhiều chuyện, trở về anh sẽ nói với em sau”

Giang Cung Tuấn vốn dự định ở nhà họ Đường làm một tên phế vật, để khiến Thiên Tử lơ là. Nhưng sau khi sự việc này xảy ra, anh và Thiên Tử đã hoàn toàn đánh nhau, nên cũng không cần thiết phải tiếp tục hèn nhát ở nhà họ Đường nữa.

Những chuyện này, anh nhất định phải nói rõ ràng với Đường Sở Vi, đồng thời ngả bài với cô.

“Vậy, vậy tối nay anh có thể trở về được không, chúng ta đi xem phim nhé?”

“Nói sau đi” Giang Cung Tuấn cũng không lập tức trả lời.

Với tình hình hiện tại của Đình Thi, anh thật sự không thể đi được. Anh đi rồi, không phải sẽ càng khiến cô ta đau khổ hơn sao.

Anh cúp điện thoại.

“Anh Giang..” Một giọng nói hơi yếu truyền tới.

Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng thì nhìn qua, phát hiện cô ta đã tỉnh lại. Cô ta đại khái cũng có thể đoán ra được người gọi điện cho anh là Đường Sở Vi.

Anh bước tới.

Y Đình Thi nằm trên giường, vừa nhìn anh vừa nói: “Nếu anh bận thì về trước đi, một mình em không sao đâu.”

Giang Cung Tuấn hơi mỉm cười, đáp: “Không bận: “Là chị Sở Vi gọi điện cho anh đúng không?

Anh đã cả đêm không về rồi, chị ấy chắc đang lo lắng đấy, anh về xem thử đi”

Nhận được cuộc gọi của Đường Sở Vị, cô ta mở chế độ loa ngoài, vừa lái xe, vừa hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì à?”

“Có phải Giang Cung Tuấn đang ở chỗ cô không?” Trong điện thoại truyền tới câu chất vấn của Đường Sở Vi.

“Nói đùa gì thế?” Hứa Linh đáp: “Đường Sở Vị, cô nghĩ nhiều quá rồi, trong khoảng thời gian này tôi không liên lạc với Giang Cung Tuấn, anh ta cũng không ở chỗ t: “Không ở chỗ cô, vậy anh ấy có thể đi đâu?”

“Đường Sở Ví, cô vẫn luôn không hiểu Giang Cung Tuấn, cô chưa bao giờ hiểu anh ấy thật sự.

Anh ấy làm gì, tiếp tục làm gì, cô cũng không biết, cô cũng không thích hợp với anh ấy”

“Có thích hợp hay không cô nói không tính, cô chăc chăn biết anh ấy đang ở đâu, cô mau nói cho tôi biết, bây giờ cơ thể của anh ấy rất yếu, hơn nữa cả đêm chưa về rồi”

Hứa Linh rơi vào trong suy nghĩ. Cô ta cũng biết dự tính của Giang Cung Tuấn. Cô ta biết anh muốn lợi dụng thân phận ở rể nhà họ Đường để che giấu, rồi âm thầm säp xếp kế hoạch, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn ngả bài với Thiên Tử rồi, tiếp sau đây chính là trận quyết đấu đao thật súng thật.

Cô ta cũng cảm thấy giữa anh và Đường Sở Vi chäc chản phải đi đến kết thúc, không thể cứ tiếp tục dây dưa như thế này được, nếu không sẽ không công bằng với Y Đình Thị.

“Giang Cung Tuấn đang ở bệnh viện quân khu, đêm qua xảy ra rất nhiều chuyện, về phần xảy ra chuyện gì thì cô tự đi hỏi anh ta đi”

Nói xong, cô ta cúp máy. Đường Sở Vi hơi nhíu mày: “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sau khi lẩm bẩm một mình, cô đứng dậy ra khỏi cửa.

Trong bệnh viện quân khu, Giang Cung Tuấn đang nói chuyện với Đình Thi.

Cốc cốc cốc.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

“Vào đi” Giang Cung Tuấn đáp.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ màu đen, đội mũ lưỡi chai bước vào. Ông ta đi rất nhẹ, gần như không nghe thấy tiếng bước chân.

“Biết ngay ông sẽ tới mà.”

Giang Cung Tuấn nhìn Ảnh Tử, anh đứng dậy, chỉ ra sô pha ở bên cạnh: “Ngồi đi”

Ảnh Tử ngồi xuống, nhìn thoáng qua Y Đình Thi đang năm.

Anh đáp: “Người một nhà, có lời gì cứ nói thăng”

Nhấn Mở Bình Luận