Chương 425: Sự điên cuồng của Thiên Tử
Biệt thự Thiên Tử, thủ đô.
Trong một căn phòng khách sang trọng. Trên bàn bày đầy những món ăn ngon, còn có một ít rượu quý.
Thiên Tử ngồi trên ghế sô pha, nâng ly rượu lên với vẻ mặt tươi cười xán lạn, nói: “Anh Vũ Bảo, nào, tôi kính anh một ly.”
Thiên Tử ngồi đối diện với một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Anh ta mặc một bộ tây trang trắng tinh, da thịt trắng nõn, bộ dáng tuấn tú, khí chất bất phàm. Anh ta nâng ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Anh Cửu, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, có chuyện gì, thì anh cứ nói thẳng là được” Giang Vũ Bảo thản nhiên mở miệng.
Thiên Tử đặt ly rượu xuống, chỉ vào món ăn ngon ở trên bàn, vừa cười vừa bảo: “Nào, ăn trước đi”
Nhưng Giang Vũ Bảo lại không hề động đũa.
Thân là người nhà họ Giang, anh ta cũng biết về tình hình ở thủ đô. Phía sau mỗi một đại nhân vật lãnh đạo, đều đại diện cho những phe phái khác nhau. Cũng chỉ có tứ đại gia tộc cổ xưa là có thể đứng ngoài cuộc. Thậm chí có thể nói, trong tứ đại gia tộc cổ xưa cũng có người tham gia vào.
“Anh Cửu, tôi không thể ăn bữa cơm này.
được, vẫn là câu nói kia, có lời gì, anh cứ nói thẳng”
Sắc mặt của Thiên Tử trở nên nặng nề, gã ta cầm một điếu thuốc ở trên bàn lên châm, rồi rít một hơi thật sâu, khói thuốc bao phủ khắp căn phòng.
“Anh Vũ Bảo, thực không dám giấu diếm gì, Vương dự định sẽ ra tay với tôi. Tôi không thể liên lạc được với ông Long, cũng không biết thái độ của ông Long như thế nào. Nhà họ Giang vẫn luôn khá gần gũi với ông Long, anh có thể giúp tôi hỏi thăm một chút, xem người muốn giết tôi, là ý của ông Long, hay là ý của Vương?”
Thiên Tử mở tiệc chiêu đãi Giang Vũ Bảo chính là muốn nghe ngóng một vài tin tức.
Ông Long, chính là một đại nhân vật chân chính. Vào ba mươi năm trước, Vương có thể lên vị, hoàn toàn là dựa vào ông Long thầm giúp đỡ.
Người sau lưng Vương, cũng chính là ông Long.
Gã ta cũng biết ông Long, cũng đã từng gặp mấy lần, chỉ là quan hệ không tốt. Hơn nữa người sau lưng gã ta lại đối địch với Long Hạo Hiên.
Nhưng, gã ta tự cho rằng, Vương sẽ không biết những chuyện bí mật mà gã ta đã làm, và ông Long cũng sẽ không biết.
Giang Vũ Bảo không khỏi liếc mắt nhìn Thiên Tử thêm một lần, anh ta gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh lùng đáp: “Anh Cửu, chuyện này e rằng tôi không thể giúp anh được rồi. Ông Long là ai thì anh cũng biết rõ, tôi chỉ là một tiểu bối của nhà họ Giang, tôi có đức hạnh gì mà có thể nghe ngóng được tin tức từ miệng của ông Long”
“Anh Vũ Bảo, xin hãy giúp đỡ.”
“Đúng rồi, anh Cửu, không phải anh đang làm việc cho ông Cao hay sao? Bây giờ xảy ra chuyện, anh hẳn nên đi tìm ông Cao, sao lại đi tìm người đối đầu là ông Long để nghe ngóng tin tức vậy?”
Nghe vậy, sắc mặt của Thiên Tử lập tức trở nên trắng bệch.
Những năm gần đây, gã ta tự nhận mình đã che giấu rất tốt, cho dù làm gì cũng đều không để lại sơ hở. Gã ta cũng vấn luôn giữ thái độ trung lập, không biểu lộ quá rõ ràng mình đứng ở bên nào. Nhưng gã ta không ngờ, ngay cả một tiểu bối như Giang Vũ Bảo cũng biết được gã đang làm việc cho ai.
“Anh Vũ Bảo, anh nghe ai nói vậy?”
Giang Vũ Bảo nói với vẻ mặt thờ ơ: “Hình như là lần trước ông Cao tới làm khách của nhà họ Giang, nghe ông Cao và ông nội nói chuyện vài câu, mới biết được một chút. Những chuyện này tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện rồi, ông Cao rất bất mãn đối với anh, dự định sẽ vứt bỏ anh, để xem bên nhà họ Cửu có muốn bảo vệ anh hay không, nhà họ Cửu bảo vệ anh, thì anh có thể sống, mà nếu nhà họ Cửu vứt bỏ anh, vậy thì anh chết chắc”
Anh ta nói xong thì đứng dậy.
“Tôi đi đây, mong rằng có cơ hội lại có thể đến biệt thự Thiên Tử ăn cơm, nhưng chỉ sợ sẽ không còn cơ hội này nữa”
Giang Vũ Bảo để lại một câu nói này rồi rời đi.
Mà Thiên Tử thì lại mang vẻ mặt nặng nề.
Vương muốn giết gã ta, hay là Long Hạo Hiên muốn giết gã ta, thì đây vẫn là chuyện không thể nào thay đổi được.
Nhưng gã ta không rõ thái độ của ông Cao.
Mà nhà họ Cửu thì sao?
Gã ta là người của nhà họ Cửu trong tứ đại gia tộc, nhưng chỉ vẻn vẹn là một chỉ thứ mà thôi, nói là con riêng cũng không quá đáng. Ba gã ta không hề có một chút địa vị gì ở nhà họ Cửu, càng đừng nói đến gã ta, nhà họ Cửu không có khả năng đứng ra cho gã ta.
Bây giờ người có thể cứu gã ta, chỉ có ông Cao mà thôi.
Gã ta không hề chậm trễ, lập tức đứng dậy, nói: “Chuẩn bị xe”
Trong một tứ hợp viện ở thủ đô.
Đây là tứ hợp viện có lịch sử lâu đời, trong viện trồng rất nhiều cây ngô đồng. Mùa thu đã đến rồi, trên mặt đất phủ đầy lá rụng.
Cửu Thiên xuất hiện trong tứ hợp viện. Gã ta vừa đến, đã nhìn thấy một cô gái tâm mười bảy, mười tám tuổi đang cầm chổi quét lá rụng trên mặt đất ở trong sân.
“Cô Quân Mai, ông Cao có ở đây không?” Gã ta đi tới, cúi đầu hỏi, vẻ mặt hèn mọn. Lúc này, gã †a hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người đứng đầu năm tướng nữa.
€ô gái hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Thiên Tử, ngón tay chỉ vào một căn phòng ở phía chính diện, đáp: “Đi đi.”
“Cảm ơn” Thiên Tử vội vàng cảm ơn, sau đó đi tới.
Tới bên cửa, gã ta nhẹ nhàng gõ cửa, gọi một cách thấp hèn: “Ông Cao”
“Ừm”
Trong phòng truyền ra một tiếng ừm với giọng rất nhẹ.
“Vào đi”
Thiên Tử đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng có một giường đất. Trong giường đất đang đốt than. Ở bên cạnh còn đang nướng khoai lang. Trước giường đất có một người đàn ông thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi. Ông ta mặc áo khoác màu đen, tay hơ trên ngọn lửa, đang sưởi ấm.
Thiên Tử bước tới, đứng ở một bên, gọi một tiếng với vẻ mặt kính trọng: “Ông Cao.”
Ông Cao không nhìn gã ta, mà nhẹ giọng hỏi: “Cậu quá bất cẩn, làm hỏng việc, sẽ phải chịu sự trừng phạt”
“Ông Cao, tất cả những chuyện này đều do Giang Cung Tuấn phá rối, nếu không có cậu ta, thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy..”
Ông Cao hơi phất tay, đáp: “Sẽ có người tiếp nhận công việc của cậu, cậu lui xuống trước đi”
“Ông Cao, Giang Cung Tuấn đã được phục chức và trở về Nam Cương, còn mang theo một nghìn quân Hắc Long nữa. Cậu ta có thể sẽ tới thủ đô, rất có khả năng là để giết tôi. Đây là do Vương ra mật lệnh. Ông Cao, Vương ra tay với tôi, đây không phải là tuyên chiến với ông sao?”
“Lui xuống”_Ông Cao nhẹ giọng nói. Vẻ mặt của ông ta bình tĩnh, không có cách nào thông qua biểu cảm để biết được trong lòng ông ta đang nghĩ gì “Vâng” Thiên Tử cũng không dám nói nhiều thêm nữa Đây chính là ông Cao, một đại nhân vật chân chính. Gã ta ở trong mát ông Cao chỉ là một cái răm mà thôi. Vê phần thái độ của ông Cao, gã ta đã hoàn toàn có thế chäc chăn được mình đã bị vứt bỏ. Vương muốn giết gã ta, nhưng ông Cao không bảo vệ gã ta.
Trong nháy mắt xoay người rời đi, vẻ mặt của gã ta trở nên u ám hẳn đi, trong đôi mät mang theo một tia lạnh lùng. Gã ta đã giúp ông Cao làm việc nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng đến cuối cùng lại đổi lấy kết quả này.
Trong nháy mắt xoay người đi, gã ta đột nhiên rút súng.
“Chết, cũng phải giết được ông”
“Pằng!” Tiếng súng vang lên.
Thế nhưng, ông Cao lại ngồi ở một bên bình yên vô sự. Chỉ thấy ông ta giơ tay, giữa hai ngón tay kẹp lấy viên đạn, rồi nhẹ nhàng ném đi.
Kengl!
Viên đạn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Sắc mặt của Thiên Tử tái nhợt. Gã ta biết ông Cao rất mạnh, nhưng gã ta vẫn mạo hiểm một lần, muốn kéo ông ta chết cùng. Nhưng gã ta đã thất bại rôi Ông Cao không nói gì, mà đứng dậy, rời đi từ cửa sau Sắc mặt của Thiên Tử xám ngoét như tro tàn, cũng rời khỏi căn phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!