Chương 504: Tiêu Dao Tử Phong
Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Giang. Nhưng anh vẫn không vội vã trở về Thành phố Tử Đằng.
Lần này anh đi lấy tài sản do Độc Bộ Vân để lại nhưng lại vị Cao Mẫn Ngọc phá hoại, với số tài sản do Độc Bộ Vân hoàn toàn không đủ để đấu với Tập đoàn có cơ nghiệp hàng trăm năm.
Anh phải đi tìm Vương thôi.
Hỏi Vương cho mượn tiền.
Anh trực tiếp đi đến Thiên An Cung.
Bên ngoài Thiên An Cung có một ít chiến sĩ canh gác. Khi thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện, bỗng chốc đã có chiến sĩ tiến lên đứng thẳng lưng hành lễ và nói: “Tham kiến Long Vương “Ừ.” Giang Cung Tuấn gật gật đầu nói: “Tôi đến gặp Vương.
“Bẩm Long Vương, Vương không ở Thủ Độ, ngài đi nước ngoài công tác rồi.”
Nghe thế Giang Cung Tuấn bèn chau mày hỏi: “Ảnh Tử có ở đây không?”
chiến sĩ nghi hoặc hỏi: “Ảnh Tử là ai?”
“Thôi được rồi, xem như tôi chưa từng đến vậy
Giang Cung Tuấn quay lưng rời khỏi.
Ảnh Tử là hộ vệ cận thân của Vương, những người biết Ảnh Tử rất hiếm, cho dù là hộ vệ của Thiên An Cung cũng không biết đến sự tồn tại của Ảnh Tử.
Giang Cung Tuấn chỉ muốn đến Vương mượn ít tiền, bây giờ đến người cũng chả thấy đâu. Bây giờ anh thật sự không biết nên kiếm tiền từ đầu đây.
Những cách làm không quang minh chính đại có rất nhiều nhưng biện pháp chính thống thì anh thật sự hết cách rồi.
“Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến thủ đoạn nham hiểm sao?
Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Lần trước Ảnh Tử từng nói với anh có thể lợi dụng một số thủ đoạn không chính thống để gom tiền chuẩn bị cho việc đăng cơ của Vương mới.
Anh mang theo sự bất an rời khỏi.
Anh dự định về quân khu và ngồi chuyên cơ của quân khu về Thành phố Tử Đằng.
Vừa đi đến cánh cửa lớn của quân khu, còn chưa kịp đi vào trong đã có một số xe quân dụng lái đến, cùng với đó có không ít chiến sĩ mặc áo giáp nhanh chóng phóng xuống xe dùng súng chĩa vào người Giang Cung Tuấn và chặn đường đi của anh.
Sau đó có một người đàn ông mặc chiến bào, trên vai có ba ngôi sao đi đến. Giang Cung Tuấn nhìn vị tướng quân đang đi đến và bất giác chau mày lại.
“Giang Cung Tuấn, mời anh hãy đi theo chúng tôi một chuyển. Vị tướng quân trên vai có ba sao đi đến và nhìn Giang Cung Tuấn rồi bình thản nói.
Giang Cung Tuấn nhìn đám người đó.
Trong ký ức của anh thủ đô không có vị tướng quân ba sao như thế nên bất giác chau mày hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông trung niên kia mở miệng nói: “Tây Cương, cấp dưới của Tiêu Dao Vương, Tiêu Dao Phong “Quân Tiêu Dao sao?”
Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên nhưng đã lập tức bật cười thành tiếng nói: “Ông chỉ là một tướng quân ba sao mà dám dẫn người chĩa súng vào người tôi và chặn đường đi của tôi sao, như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ ông không biết tôi bây giờ có quân hàm mười sao và là Long Vương sao?”
Nói rồi khuôn mặt anh đanh lại và quát lớn: “Ai cho ông cái quyền đó hả?”
“Giang Cung Tuấn, anh đừng ở đó dọa nạt tôi.”
Tiêu Dao Phong không hề nể mặt Giang Cung Tuấn và bình thản nói: “Thiếu chủ nhà tôi muốn gặp anh, tốt nhất anh nên đi theo tôi một chuyến đi, nếu không thiếu chủ tôi nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy, đến lúc đó tôi cũng không giúp anh nổi đâu, nhà họ Giang cũng thế, đây là do tôi nói đấy.”
Nghe thế, Giang Cung Tuấn bèn chau mày lại. Anh ít nhiều cũng đoán ra được thiếu chủ trong lời nói của Tiêu Dao Phong là ai.
Đó chắc là thiếu độc trưởng của nhà Tiêu Dao ở Tây Cương, cũng là người kết hôn với Giang Vô Song.
“Được.”
Cung Cung Tuấn nghi ngại một chưa thị trấn đầy nhi “Xin mời.” Tiêu Dao Phong làm động tác tay tin trước
Giọng Cung Tuấn đi theo phía sa
Bước lên xe quân dụng
Chiếc xe quân dụng nhanh chóng khởi động và re khỏi nơi này lại về phía khu ngoại o
Đại khái lái xe khoảng hai tiếng đồng hồ đã có mặt ở trước một tòa nhà bốn gian.
Tiêu Dao Phong bước xuống xe đầu tiên và mở cửa xe ra rồi nhìn Giang Cung Tuấn bình thản nói: “Tới rồi, xuống xe nào.
“Đúng rồi, thân là quân Tiêu Dao ở Tây giới không trấn giữ ở biên giới Tây Cương mà đến thủ đô làm gì chứ Giang Cung Tuấn nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Tiêu Dao Phong và bất giác nói: “Nam Cương và Tây Cương mặc dù không có liên quan gì đến nhau nhưng ông bỏ qua mệnh lệnh của chủ soái tự ý rời khỏi vị trí, tôi sẽ tàu lên và ông sẽ phải lên tòa án quân sự đấy.
“Tiêu Dao Vương?”
Tiêu Dao Phong nói với khuôn mặt khinh bỉ: “Ông ta chỉ là một con chó của nhà Tiêu Dao thôi, ông ta có thể ngồi lên vị trí chủ soái của quân Tiêu Dao ở Tây Cương đều nhờ vào sự đề bạt của gia tộc, gia tộc muốn ông ta lại xuống là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghe thế, Giang Cung Tuấn không nói gì cả. Anh đã biết được địa vị của Tiêu Dao Vương ở nhà
Tiêu Dao từ những gì anh ta vừa nói,
Anh nhìn ngôi nhà bốn gian phía trước mặt Anh không hề nghĩ ngợi nhiều đã đi vào bên trong
Trong khuôn viên
Có một khu vực nghỉ ngơi. Ở đó có một cái bàn gỗ,
Có một nam một nữ đang ngồi ở đó trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cô gái kia khoảng mười bảy mười tám tuổi thôi, có ấy có mái tóc dài và để mái trước trán, khuôn mặt trắng trẻo mang chút vẻ non nớt và ngây thơ.
Chàng trai kia khoảng hai mươi tuổi, trên người đang mặc bộ áo bào màu trắng rộng lớn, tóc dài ngang vai.
Giang Cung Tuấn nhận ra cô gái kia.
Đó chính là Cao Mẫn Ngọc.
Anh hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng đi về phía đó và ngồi xuống bên cạnh nhìn Cao Mẫn Ngọc cười nói: “Cô Cao, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Cao Mẫn Ngọc liếc anh một cái rồi nói: “Không ngờ anh quay về nhanh như thế đấy, tôi còn ngỡ anh sẽ ở núi Cửu Vạn âu yếm thêm vài hôm với Giang Vô Song nữa chứ.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một cái.
Anh nhìn chàng trai mặc áo dài trắng kia nói: “Vị này chính là thiếu chủ của nhà Tiêu Dao đúng không?”
Cao Mẫn Ngọc vừa cười vừa giới thiệu: “Giới thiệu với anh đây là Tiêu Dao Tử Phong, thiếu chủ của nhà Tiêu Dao, cũng là tộc trưởng tương lai của nhà Tiêu Dao, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Tứ Cảnh rồi, nói không chừng còn vô địch thiên hạ nữa đấy.”
Cao Mẫn Ngọc vừa giới thiệu vừa không quên nịnh bợ anh ta.
Tứ Cảnh sao?
Giang Cung Tuấn bất giác quay qua nhìn Tiêu Dao Tử
Phong một cái thì thấy trên tay anh ta cầm điện thoại và đang nghiêm túc xem thứ gì đó.
Trong bộ dạng anh ta cũng chỉ khoảng hai lầm hai sáu tuổi thôi, thậm chí còn nhỏ hơn anh mấy tuổi nữa nhưng là đạt được Tử Cảnh rồi sao?
Hèn chi Tiêu Dao Vương nói nhà Tiêu Dao có thể so sánh được với tứ đại gia tộc cổ xưa.
Trên tay Tiêu Dao Tử Phong cầm lấy cái điện thoại và đang lướt xem một số hình ảnh, anh ta ngẩng cao đầu nhìn Giang Cung Tuấn một cái và bình thản hỏi: “Anh chính là Giang Cung Tuấn, người xảy ra quan hệ với Giang Vô Song chính là anh sao?”
Giang Cung Tuấn chau mày lại.
Anh muốn mở miệng giải thích.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy khô cần thiết cho lắm.
Nếu như Tiêu Dao Tử Phong đã ở bên cạnh Cao Mẫn Ngọc thì chắc chắn anh ta sẽ không tin lời anh nói.
Nói không chừng ông Cao đã lôi kéo được nhà Tiêu Dao nữa rồi.
“Đúng vậy, tôi chính là Giang Cung Tuấn, còn về việc anh nói tôi xảy ra quan hệ với Giang Vô Song thì tôi không có cách nào giải thích cả, cho dù có giải thích thì anh cũng không tin đầu.”
Tiêu Dao Tử Phong bình thản nói: “Anh phải biết rằng nhà Tiêu Dao chuẩn bị làm thông gia với nhà họ Giang, chuyện này đã lan truyền khắp giới cổ võ rồi, bây giờ anh lại xảy ra quan hệ với Giang Vô Song thì chẳng phải khiến nhà Tiêu Dao của tôi rất khó xử sao, đây chẳng phải là đang đánh vào mặt nhà Tiêu Dao sao?”
“Bốp!”
Anh đập mạnh một cái lên mặt bàn. Cái bàn gỗ trước mặt bỗng chốc nứt ra bốn năm mảnh.
Cao Mẫn Ngọc đột nhiên khuyên nhủ: “Anh Tiểu Dao, anh đừng nóng giận, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, một cô Giang Vô Song không xứng để anh phải tức giận như thế.
Cô ta không nói gì thì thôi.
Vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Dao Tử Phong trồng càng khó coi hơn
Bây giờ toàn bộ giới cổ võ đều biết nhà họ Giang và nhà Tiêu Dao đã kết thông gia với nhau và biết việc Giang Vô Song của nhà họ Giang sẽ gả cho anh ta, bây giờ lại lan truyền những tấm hình này ra bên ngoài.
Làm sao anh ta còn mặt mũi gặp ai nữa đây? Nhà Tiêu Dao làm gì còn mặt mũi ở giới cổ võ nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!