Chương 777: Giang Thời xuất hiện
Giang Cung Tuấn xoay xe lăn. Nơi anh ở là một trang viên độc lập ở trung tâm thôn. Trang viên này được xây bằng gạch, là một ngôi nhà gỗ một tầng.
Trong sân, anh nhìn thấy một ít khói bay ra từ trong phòng bếp, thông qua cửa sổ, anh có thể nhìn thấy bóng dáng của Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi đang bận túi bụi trong phòng bếp. Nhìn thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn cảm thấy rất khó chịu.
Thật sự rất khó chịu.
Anh không muốn như vậy.
“A”
Giang Cung Tuấn gầm lên một tiếng trong lòng.
Anh không dám hét lên.
Anh sợ mình phát ra tiếng, sẽ kinh động đến Đường Sở Vi.
“Mình tuyệt đối không thể thế này, tuyệt đối không thể ngồi cả đời trên xe lăn được”
Trong lòng Giang Cung Tuấn có một niềm tin mạnh liệt.
“Nhất định phải hồi phục”
“Không hồi phục không được.”
Anh biết địa vị bây giờ của mình, cho dù bây giờ anh muốn yên tâm ẩn cư, kẻ địch cũng tuyệt đối không cho phép.
Trên người anh nắm giữ bao nhiêu bí mật.
Nếu như ở trong trận chiến Mông Cổ, Âu Dương Lãng không chết, thì Âu Dương Lãng tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.
Bởi vì Âu Dương Lãng muốn có được sách y thuật trong tay anh, muốn từ trong tay anh bí mật tám mươi mốt kim nghịch thiên.
Âu Dương Lãng tuyệt đối sẽ cử người đi tìm anh.
Trước khi đó anh nhất định phải luyện thành Cửu Tuyệt Chân Kinh, hồi phục thực lực.
Giang Cung Tuần nhìn Đường Sở Vi đến say mê.
Không lâu sau, Đường Sở Vi làm xong bữa trưa.
Cô đi ra ngoài, vẻ mặt cười tươi: “Chồng ơi, làm xong rồi. Đi, vào phòng ăn cơm thôi”
Đường Sở Vi đi qua, đẩy xe lăn.
Sau khi vào phòng, Đường Sở Vị bắt đầu đút cơm cho Giang Cung Tuấn.
Trong đoạn thời gian này, Giang Cung Tuấn không nói một câu nào.
Sau khi Đường Sở Vi đút cho Giang Cung Tuấn ăn xong, mới tự mình ăn.
Thấy Giang Cung Tuấn im lặng, Đường Sở Vi không nhịn được đặt đũa xuống, nhìn anh, hỏi: “Chồng ơi, sao vậy, có tâm sự sao?”
“Không”
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, khẽ lắc đầu.
Mặc dù trên miệng anh nói như vậy nhưng Đường Sở Vi có thể nhìn ra, trong lòng Giang Cung Tuấn đang phiền muộn.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn, nhẹ giọng nói: “Em biết anh không cam tâm, không cam tâm cả đời này đều phải ngồi trên xe lăn. Chồng ơi, em đồng ý với anh, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, xin anh cho em thêm chút thời gian có được không?”
“Sở Vi, thật sự không có, như thế này rất tốt” Trên mặt Giang Cung Tuấn nở nụ cười gượng ép.
Đường Sở Vị nhẹ giọng nói: “Em biết, anh không muốn từ bỏ như vậy. Lúc trước bỏ ra nhiều như vậy, nhưng bây giờ lại ở trong một thôn nhỏ không có bóng người, trong lòng anh nhất định là không cam lòng, cũng sẽ không từ bỏ. Trái tim anh vẫn còn đặt ở quốc gia”
Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn im lặng.
Đường Sở Vi cũng không nói gì nữa. Cô cầm đũa lên, một mình ăn cơm.
Cô biết cho dù người của Giang Cung Tuấn có ở đây, nhưng trái tim của Giang Cung Tuấn không hề ở đây.
Trái tim của Giang Cung Tuấn, ở thủ đô.
Anh lúc nào cũng quan tâm đến tình hình ở thủ đô.
Rất nhanh, Đường Sở Vi đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, cô bắt đầu thu dọn bát đũa, vào phòng bếp rửa bát.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Đường Sở Vi đẩy Giang Cung Tuấn đi một vòng trong thôn, cuối cùng trở lại sân.
Giang Cung Tuấn dựa trên xe lăn, phơi nắng.
Ánh mắt mùa xuân rất ấm áp, chíu vào người, toàn thân thoải mái. Khi một giờ chiều.
“Chồng ơi, anh muốn đi vào trong nhà, hay là muốn đi đến một nơi với em, em muốn ra một mảnh đất ngoài thôn, để trồng ít rau.”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi ý kiến anh.
Bây giờ Giang Cung Tuấn không muốn đi r ngoài, anh chỉ muốn yên tĩnh một mình.
“Anh, anh muốn ngủ một chút.
“Được, em đẩy anh vào trong nhà”
Đường Sở Vị đẩy Giang Cung Tuấn vào nhà.
Ôm anh từ trên xe lăn lên, đặt xuống giường, lấy chăn đắp cho anh.
Sau đó, lấy điện thoại bên cạnh, nói: “Đây là điện thoại, ở đặt ở 3ên giường, em đã thiết kế rồi, có thể điều khiển bằng giọng nói. Nếu nhớ em, thì gọi điện thoại cho em, em sẽ lập tức trở về”
“Ừ” Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Sở Vị tiến lại gần, hôn lên trán Giang Cung Tuấn, lại sờ mặt anh, cười nói: “Anh ngủ đi, nếu như không xảy ra chuyện gì, thì trời vừa tối là em sẽ về.”
Bàn tay mềm mại sờ lên mặt mình, Giang Cung Tuấn cảm thấy rất ấm áp.
Anh nhớ đến năm ngoái, khi lần đầu anh nhìn thấy Đường Sở Vi, anh cũng chăm sóc Đường Sở Vì như vậy, không ngờ bây giờ lại đến lượt Đường Sở Vị chăm sóc anh.
Giang Cung Tuấn nhắm mắt, không nói gì.
Đường Sở Vị đi ra ngoài, nhặt cuốc ngoài sân, đi ra ngoài thôn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một. Không biết qua bao lâu, Giang Cung Tuấn mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Mà trong phòng, xuất hiện một người.
Người này tầm bốn mươi tuổi, tóc ngắn bằng, mặc một bộ quần áo rộng rãi màu trắng.
Ông ta đứng cạnh giường, nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt mang theo sự đau lòng.
“Cháu à, xin lỗi, ông cũng không muốn như vậy đâu, nhưng ông cũng không còn cách nào nữa”
“Máu rùa trên người Đường Sở Vi quá kỳ dị, vượt xa tưởng tượng của ông. Ông tìm hiểu kỹ càng, phát hiện máu rùa trong người cô ta chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc.”
“Càng nhiều cảm xúc tiêu cực, thì sức mạnh mà cô ta bộc lộ sẽ càng mạnh”
“Cho nên, ông nhất định phải đưa cháu đi”
Người này chính là Giang Thời.
Giang Thời đứng trước giường, nhẹ giọng tự nói. Giơ tay ra, ngón tay búng một cái.
Một nguồn sức mạnh bắn ra từ ngón tay. Nguồn sức mạnh này tấn công lên người Giang Cung Tuấn. Sau đó, ông ta bế Giang Cung Tuấn lên, quay người rời khỏi phòng. Sau đó, một người mặc đồ đen, trên mặt đeo mặt nạ đi vào.
Trên tay người này cầm một cái túi đen.
Người này mở túi đen lên, đổ lên giường.
Đây là một số xương bị gãy. Làm xong mọi chuyện này, người này cũng nhanh chóng rời đi với Giang Thời.
Lúc này, Đường Sở Vị đang ở trên một mảnh vườn ngoài thôn.
Nơi này là có thông báo cho cường giả Thiên Môn bí mật đi tìm, hơn nữa cô cũng đã lăn đi lộn lại mới đến nơi này, cho dù có mạng lưới tình báo mạnh thế nào, cũng tuyệt đối không thể tìm thấy được Giang Cung Tuấn.
Hơn nữa khi đi, cô đã để lại điện thoại.
Chỉ cần dùng bằng âm thanh, thì có thể gọi điện. Cô cũng rất yên tâm.
Cô bận đến trời gần tối, mới cầm cuốc đi về,
Đi vào sân, đặt cuốc xuống.
Đấy cửa đi vào.
“Chồng ơi, tối nay anh muốn ăn cái gì?”
Vừa đi vào phòng, vừa cười nói. Nhưng trong phòng không hề có âm thanh nào.
Cô không khỏi ngẩn ra, đi về phía giường.
Vừa tiến lại gần, cô nhất thời sững sờ.
“A..
Ngẩn ra ba giây, cô phát ra một tiếng kêu.
Trong giọng nói của cô có một làn sóng âm thanh khủng khiếp.
Sức mạnh sóng âm vô hình đã phá tan những ngôi nhà xung quanh, cái thôn này, lập tức sụp đổ, biến thành đống đổ nát.
“Ai?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!