Chương 807: Đề nghị của Vô Song
Âu Dương Lãng vừa chết, thì chính là lúc ra tay với Cổ Môn. “Anh đi tìm Giang Vô Song thương lượng một chút kế hoạch tỉ mỉ trước, rồi lại tính tiếp” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi nói. Tuy, anh biết nhắc tới Giang Vô Song với Đường Sở Vi, trong lòng Đường Sở Vi sẽ mất hứng.
Nhưng bây giờ Giang Vô Song là chương quản của nhà họ Giang, cô ta ở thủ đô có địa vị vô cùng quan trong, ở trong thương hội Đại Đông, cô ta cũng có địa vị rất cao.
Thương giới ở thủ đô bây giờ là tình hình gì, anh cũng không phải là hiệu quả rõ.
Anh cần phải chuẩn bị cho vẹn toàn. “Đi đi, đi đi.”
Đường Sở Vi cũng không hề tức giận một chút nào, cô còn cười nói: “Vô Song cũng không tồi đầu, có thể tiếp xúc nhiều thêm một chút.”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Đường Sở Vi một cái, trong khoảng thời gian ngắn, anh không rõ lời này của Đường Sở Vi là có ý
Đường Sở Vị đứng lên, cô sửa sang lại quần áo cho Giang Cung Tuấn, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc nói: “Tình hình này của em, hơn phân nửa là không sống được, nhiều lắm cũng chỉ có vài ba năm. Sau khi em chết rồi, anh cũng không thể độc thân một mình vậy được.”
Cô cũng đã nói đủ nhiều rồi.
Cô biết, Giang Cung Tuấn sẽ hiểu được ý của cô. Giang Cung Tuấn không lên tiếng, mà là ôm cô vào trong lòng mình.
“Đi đi, đừng làm chậm trễ đại sự, lại cho anh thêm thời gian hai tháng nữa, hai tháng sau, chúng ta cùng nhau rời khỏi thủ đô”
Cô đẩy Giang Cung Tuấn ra.
Giang Cung Tuấn không nói chuyện, anh xoay người rời đi.
Sau khi rời đi, anh không nhịn được mà bắt đầu thương cảm.
Đi thẳng một đường, Đường Sở Vi quá không dễ dàng gì rồi, sao mà anh lại có thể cô phụ một cô gái tốt như vậy được cơ chứ.
Rời khỏi nhà, đi thẳng tới nhà họ Giang.
Tình hình của Giang Vô Song đã tốt lên rất nhiều rồi, tuy vẫn còn rất suy yếu, nhưng tạm thời không có nguy hiểm đến sinh mệnh gì.
“Anh Giang”
Giang Cung Tuấn đi đến, cô muốn xoay người ngồi dậy.
Giang Cung Tuấn kịp thời đi qua rồi nói: “Cô vẫn còn rất yếu, cứ nằm đó đi, lần này tôi đến đây, chủ yếu là muốn hỏi một vài vấn đề.”
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước đây”
Giang Phùng rất tự giác rời đi.
Trong mấy ngày Giang Cung Tuấn không có ở đây, đều là ông ta chăm sóc cho Giang Vô Song, lúc nào cũng chú ý đến thân thể của Giang Vô Song. Bây giờ Giang Cung Tuấn đến rồi, ông ta cũng rất yên tâm mà rời đi.
Sau khi Giang Phùng rời đi, Giang Vô Song mới hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tình hình bây giờ của thương giới ở thủ đô như thế nào rồi?”
Giang Vô Song nói: “Tình hình của thương giới ở thủ đô vẫn khá là phức tạp, chủ yếu là lấy thương hội Đại Đông làm chủ, thương hội Đại Đông đã làm liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người, trong đó còn bao gồm cả tử đại cổ tộc, còn có một vài gia tộc đã thành lập trăm năm trước, ví dụ như Đào Nhật Tâm”
“Từ khi Hứa Linh sáng lập ra thương hội Tân Thời Đại, Tân Thời Đại vừa mới thành lập thì đã giành được sự ủng hộ của nhà họ Đan ở phương Bắc. Có gia tộc nhà họ Đan, lục tục có các xí nghiệp gia tộc khác, ngay sau đó, Hứa Linh tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Long, điều này làm cho Tân Thời Đại phát triển đến mức nhất định.”
“Nhưng điều này vẫn không đủ, bởi vì, còn thiếu mất lợi ích. Không thể cột toàn bộ xí nghiệp của thương hội Tân Thời Đại vào
với nhau được, hơn nữa cái này cũng không đủ để đối đầu với thương hội Đại Đông”
Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Sao thế, phải hành động rồi sao?”
“U”
Giang Cung Tuấn gật đầu rồi nói: “Bây giờ Âu Dương Lãng của Cổ Môn đã chết rồi, Quận Hồn mà thương hội Đại Đông tạo ra, đại ca Giang Quốc Đạt cũng đã chết rồi, bây giờ là thời gian ra tay tốt nhất.”
Giang Vô Song suy nghĩ rồi lại nói: “Em đã đi tìm nhà họ Thạch rất nhiều lần rồi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn là nhà họ Thạch có lẽ đã dao động rồi. Nhưng cái này còn cần anh Giang đích thân đến nhà họ Thạch một chuyến, tìm tộc trưởng của nhà họ Thạch Thạch Chỉ Bạch.”
“Mà nhà họ Giang chúng ta ở bên này, lúc nào cũng có thể thoát khỏi thương hội Đại Đông, gia nhập Tân Thời Đại”
“Đang thuyết phục nhà họ Thạch, vậy Tân Thời Đại đã phát triển sẵn rồi, nói như vậy, nền kinh tế của nước Đoan Hùng trên cơ bản đã bị thương hội Đại Đông và Tân Thời Đại nắm giữ trong tay rồi.”
Giang Vô Song đề nghị Giang Cung Tuấn.
Trước khi hành động, làm cho thương hội Tân Thời Đại trở nên lớn mạnh trước đã.
Mạnh đến mức thương hội Đại Đông phải kiêng kị.
Sau khi bàn bạc xong, Giang Cung Tuấn gật đầu rồi nói: “Anh sẽ dẫn Hứa Linh theo, đi đến nhà họ Thạch một chuyến”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, anh lập tức gọi điện thoại cho Hứa Linh.
Giang Vô Song thì lại bò lên trên một cách khó khăn. Vừa mới đứng lên, Giang Phùng đã tiến vào, ông ta nói: “Vô Song, cô làm cái gì vậy? Bây giờ cô còn đang bị thương đó?”
Giang Vô Song vô lực nói: “Không, không đáng ngại. Tôi phải đến tổng bộ công ty một chuyển, mở một cuộc họp, tuyên bố nhà họ Giang thoát ly khỏi thương hội Đại Đông, gia nhập thương hội Tân Thời Đại của Giang Cung Tuấn”
“Tình trạng này của cô?” Giang Phùng cau mày.
“Phái… phái mấy người đưa tôi qua đó là được.”
“Vẫn là tôi tự mình đưa cô qua đó đi”
Trên mặt Giang Phùng mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Bây giờ Giang Vô Song có bộ dạng này sao ông ta có thể yên tâm để người khác đưa cô qua đó chứ, vẫn là ông ta tự mình đi một chuyến vậy.
Lúc Giang Vô Song đi thẳng tới tổng bộ công ty thì Giang Cung Tuấn đã gặp được Hứa Linh rồi.
Hôm nay, Hứa Linh mặc một bộ đồng phục màu đỏ.
Một mái tóc uốn xoăn gợn sóng màu đỏ, giày cao gót màu đỏ, dường như cô ta rất thích màu đỏ.
“Anh Giang”
Sau khi lên xe, cô ta kêu lên một tiếng với giọng điệu ngọt ngào.
“Tới nhà họ Thạch”
Giang Cung Tuấn phân phó một câu với tài xế.
Sau đó, anh nhìn Hứa Linh mà hỏi: “Tình hình bây giờ của thương hội như thế nào rồi?”
“Ừ, coi như không tồi.”
Hứa Linh nói: “Từ sau khi tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Long, thương hội phát triển rất nhanh chóng, trải qua sự nỗ lực của em trong khoảng thời gian này, em lại mượn sức của một vào Xí nghiệp lớn. Chỉ có điều, so sánh với thương hội Đại Đông đã được thành lập cả trăm năm thì vẫn là có một chút chênh lệch. Hơn nữa em cũng đã nói rồi, bây giờ thương hội cần lợi ích, không có lợi ích, là không quân được người ta đâu” .
“Tìm được Triệu Tuân rồi, chờ sau khi thuyết phục được nhà họ Thạch, anh có thể giành được tư liệu trong tay Triệu Tuân. Đển lúc đó, với kỹ thuật hoàn toàn mới này, làm quyền lợi căn cơ của thương hội, bày bố hệ thống mạng Z”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lên tiếng.
“Cái này, cái này rất tốt.” Hứa Linh kêu lên một tiếng đầy hưng phấn.
Vấn đề lợi ích là vấn đề mà Hứa Linh vẫn luôn lo lắng.
Tuy đoạn thời gian này cô ta rất cố gắng, mượn sức của không ít xí nghiệp tiến vào, nhưng mấy cái xí nghiệp này, là nhìn vào lợi ích, nếu không lợi ích, bọn họ thoát ly khỏi thương hội là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Mà lợi ích của thương hội Đại Đông, là cố định. Đây là thứ đã hình thành vào trăm năm trước rồi.
Sau khi giải quyết vấn đề này xong, tâm tình của Hứa Linh rất không tệ. “Đúng rồi, Sở Vi sao rồi?” Cô ta hỏi về Đường Sở Vi. Nghe vậy, Giang Cung Tuấn trầm mặc.
Hứa Linh nhẹ giọng nói: “Sư phụ đã nói cho em biết rồi. Sư phụ nói, Sở Vi không có thời gian mấy năm nữa rồi. Giang Cung Tuấn, em có thể chờ anh.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn trầm mặc, không lên tiếng nói gì nữa.
Sao anh lại không biết tâm tư của Hứa Linh được chứ. Nhưng bây giờ trong tim anh thật sự đã không thể chứa được người nào khác nữa rồi.
Hứa Linh cũng rất biết điều mà không nói chuyện nữa.
Bầu không khí trong xe trở nên an tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, tài xế xe đánh vỡ bầu không khí yên lặng này.
“Thiên Soái, đã tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!