Chương 844: Ba của Lan Đà Lâm Lang Các, tồn tại đã hơn ngàn năm.
Cho đến nay, đây là môn phái trung lập.
Mỗi một thời kỳ của các chủ, đều gọi là Bách Hiểu Sinh.
Trong mắt người người, chẳng qua cũng chỉ là quy củ của Lâm Lang các, thật ra từ đầu đến cuối Bách Hiểu Sinh đều chỉ có một người.
Bởi vì cảnh giới thứ chín quá mạnh, đạt đến được cảnh giới này, thật sự có thể sống rất lâu, thật không thể tưởng tượng được, dẫn đến Lâm Lang các mới phải truyền ra bên ngoài, mỗi một đời các chủ, đều gọi là Bách Hiểu Sinh.
Hơn một ngàn năm qua, Bách Hiểu Sinh chưa gặp người nào đạt đến cảnh giới thứ chín.
Thậm chí là người cận kề cảnh giới thứ chín cũng không có.
Nhưng Giang Cung Tuấn, trong nghìn năm qua là người duy nhất có thể tiếp cận với cảnh giới thứ chín.
Ông ta rất kỳ vọng, kỳ vọng Giang Cung Tuấn thật sự có thể bước vào cảnh giới thứ chín.
Nhưng Giang Cung Tuấn, hấp thụ tất cả Kim đan cửu chuyển còn lại rồi, vẫn không có cách nào bước vào cảnh giới thứ chín.
Anh cảm nhận được, bản thân đã rơi vào vực thẳm, không có cách nào đi ra được, nếu như có thể đi ra, thì đó thật sự là chính là cảnh giới thứ chín.
“Làm sao đây?”
Giang Cung Tuấn có chút mông lung.
“Thử lại lần cuối”
Lại một lần nữa Giang Cung Tuấn thúc đẩy toàn lực, tập trung chín luồng chân khí lại, hình thành nên chân khí Thiên Cương cực kỳ cứng rắn, chân khí Thiên Cương lại lần nữa chạy khắp cơ thể, dồn hết về nắm tay, mạnh mẽ phóng ra, muốn nổ nát vách ngăn của tầng thang thứ chín.
ÂM!
Hình như truyền đến một tiếng nổ cực lớn bên trong cơ thể anh.
Bởi vì, lúc anh công kích vào vách ngăn cảnh giới, năng lượng đáng sợ kinh khủng đó đã bị nghiền nát, phản phệ lại anh, chân khí bên trong cơ thể nổ tung.
May mà cảnh giới hiện tại của anh không phải là dạng thường.
Nếu như chân khí của cường giả khác phát nổ như vậy, đã chết mất rồi.
Nhưng Giang Cung Tuấn, chân khí tán loạn, tinh lực quay cuồng, không có cách nào không chế được sự bạo động của tinh lực, phun ra một ngụm máu tươi.
“Tên nhóc này.”
Bạch Hiểu Sinh nhận thấy được hơi thở của Giang Cung Tuấn yếu đi, ông ta cũng biết, Giang Cung Tuấn thất bại rồi.
“Thất bại cũng là chuyện thường thôi, còn trẻ tuổi, bước vào được cảnh giới như hiện tại đã là ngàn năm có một rồi.”
Giang Cung Tuấn thất bại, xem ra cũng nằm trong phạm vi tiếp nhận bình thường của Bách Hiểu Sinh, nếu như Giang Cung Tuấn thật sự bước vào cảnh giới thứ chín, đó mới thật sự là nghịch thiên.
Cơ thể ông ta chợt lóe lên, xuất hiện ở trong nhà của Giang Cung Tuấn, đẩy cửa bước vào. Giang Cung Tuấn ngã quỵ trên giường, miệng nôn ra máu.
“Cậu thế này không được rồi.”
Bách Hiểu Sinh lên tiếng.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhìn ra ngoài cửa, thấy Bách Hiểu Sinh bước vào.
“Vì sao?”
Bách Hiểu Sinh nói: “Cảnh giới thứ chín nào có thể dễ dàng bước vào như vậy, cần phải lĩnh hội được nhân sinh, hiểu được thế giới này, mặc dù nói thực lực của cậu đã đạt đến cảnh giới, nhưng cậu vẫn chưa đạt được cảnh giới ở trong tâm”
Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh giải thích: “Tóm lại là, cậu còn quá trẻ, đời người còn trải qua chưa đủ, đi đi, đi về lại trần tục đi, trải nghiệm thêm một thời gian nữa, có lẽ cần phải mấy chục năm, trăm năm, cậu mới có thể hiểu được đời người, bước vào được cảnh giới này.”
“Ách!”
Giang Cung Tuấn khẽ cười ra thành tiếng: “Bách Hiểu Sinh, ông đến cả cảnh giới thứ chín là gì còn không biết, ở đó mà chỉ dạy tôi? Không phải là đang chỉ vớ vẩn sao, hay là ông đã bước vào được cảnh giới thứ chín?”.
Bách Hiểu Sinh chỉ cười không nói.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, lau máu trên khóe miệng, nói: “Bất kể như thế nào, cũng vẫn phải cảm ơn ông, a đúng rồi…”
Giang Cung Tuấn hỏi thêm lần nữa: “Lần này tôi bế quan đã bao lâu rồi?”
Bách Hiểu Sinh nói: “Không lâu, cũng chỉ mới khoảng một tháng mà thôi.”
“Cảm ơn nhiều”
Giang Cung Tuấn nói: “Sau này sẽ còn gặp lại”
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Bách Hiểu Sinh nhìn theo bóng lưng Giang Cung Tuấn rời đi.
Ông biết, Giang Cung Tuấn đã đạt đến cảnh giới như hiện tại rồi thì bước vào cảnh giới thứ chín chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bây giờ không có cách nào bước vào, có lẽ cũng phải mấy chục năm nữa, thậm chí mấy trăm.
năm sau, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới thứ chín.
“Thể giới này, càng ngày càng có ý nghĩa”
Bách Hiểu Sinh cong khỏe miệng lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc Giang Cung Tuấn rời khỏi núi Lâm Lang.
Dãy núi Nam Cương Thiên Sơn Quan, có một hang động.
Trong hang động nây có một cung điện.
Lúc này, Trần Vân đang quỷ một gối dưới đất.
“Sao thế?”
Lan Đà lên tiếng hỏi thăm.
“Thưa chủ nhân” Trần Vân nói: “Tháng này, Giang Cung Tuấn bể quan ở núi Lâm Lang, nhìn hơi thở toát ra trên người anh ta có lẽ đã bước vào đỉnh của nắc thang trời thứ chín rồi, còn về phân đã bước vào cảnh giới thứ chín hay chứ, thì tôi không biết.”
“Ừm”
Lan Đà khế gật đầu, nói: “Trẻ tuổi như thế này, thực lực như thể này, đã là đệ nhất từ ngàn xưa đến giờ rồi, cảnh giới thứ chín, không dễ dàng bước vào như thê, cậu ta là tắm chiều mới, chưa trải sự đời nhiều, hơn nữa cuộc đời của cậu ta cũng không được hoàn mĩ cho lắm, trong lòng vẫn còn có chấp niệm, đợi đền khi cậu ta trải nghiệm đủ rỏi, tự nhiên đã bước vào được.”
“Chủ nhân, tôi không hiểu, vì sao ngài lại đối xử tốt với Giang Cung Tuấn như thể, anh ta mạnh như thể, còn nữa lúc quan sát anh ta, còn có kim đan cửu chuyển, đúng là nghịch thiên, đễ mình dùng không tốt sao, còn phải chỉ điểm cho Giang Cung Tuấn đi.”
Trần Vân lên tiếng hỏi.
Anh ta còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Cái cậu nên biết tự nhiên sẽ biết, cái không nên biết tốt nhất đừng hỏi.”
“Vâng”.
Trần Vân nuốt ngược lời định nói vào lại trong.
“Được rồi, tiếp tục đi, theo dõi Giang Cung Tuấn, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ Thiên cũng đã đạt được cảnh giới không thua kém gì Giang Cung Tuấn, lúc trước Giang Cung Tuấn có giao ước với Thiên, có lẽ Thiên cũng phải đi chọc vào huyết tộc rồi, cậu âm thầm theo dõi Giang Cung Tuấn, lập tức báo cáo cho tôi tất các hành tung của cậu ta”
Lan Đà khẽ phất tay.
“Vâng.”
Trần Vân đứng dậy. xoay người rời đi.
Sau Khi anh ta đi, Lan Đà mới đứng dậy, đi vào bên trong cung điện ở trong động, đến cuối cùng cung điện dưới đất.
Cung điện này rất xa hoa, xung quanh có tường bao lầy, bày ra những viên dạ minh châu, chiều sáng cung điện tối đen như mực rõ như ban ngày.
Lan Đà đến phòng trước mặt, khế lên tiếng: “Ba”.
“Vào đi.”
Trong phòng, truyền ra một giọng nói yếu ớt, tang thương.
Lan Đà đẩy cửa đi vào.
Trong phỏng trống trơn, ngay đến cả giường cũng không có.
Dưới đất toàn là cỏ, ngôi trên đó là có một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi, nhưng đầu.
tóc đã bạc trắng.
Da mặt hồng hào, nhưng ánh mắt lại mang theo chút sâu xa, tang thương.
“Bố, không rồi không đến thăm”
Lan Đà lên tiếng.
Người ngồi trên thảm cỏ nhìn Lan Đà, khẽ hỏi: “Khoảng thời gian này, bên ngoài có xảy ra chuyện gì lớn không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!