Chương 890: Tung tích của rồng
Khi Mộ Dung Xuân bước ra chào hỏi, một số người quen biết Giang Cung Tuấn, hay không quen biết Giang Cung Tuấn cũng đi ra hỏi thăm, chào hỏi với Giang Cung Tuấn.
Bởi vì trước đó ở Huyết tộc ở nước ngoài, Giang Cung Tuấn đã thể hiện ra thực lực cực kỳ đáng sợ.
Cộng thêm việc Đường Sở Vi bây giờ đã khôi phục thực lực. Hai người này, quá mạnh.
Ai cũng không thể gây sự với hai người này.
Chào hỏi với Giang Cung Tuấn, ra mặt làm quen, chỉ có chỗ tốt, không hề có điểm xấu.
“Ông nội”
Giang Cung Tuấn cũng nhìn thấy Giang Thời, gọi một tiếng. “Ừm”.
Giang Thời nhẹ gật đầu, cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, vẫn còn sống quan trọng hơn tất cả”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, hỏi: “Lần này bọn em đến đây để giết rồng sao?”
Đường Sở Vi gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là vì giết rồng, máu rồng có thể giúp con người ta trường sinh, vì muốn được trường sinh, võ giả trong thiên hạ đã tập trung lại, lần này chúng em đã chuẩn bị đầy đủ, còn mang theo cả vũ khí công nghệ cao, nếu như chúng ta không phải là đối thủ của rồng, vậy thì sử dụng vũ khí hủy diệt”
Bây giờ, Giang Cung Tuấn còn sống.
Đường Sở Vì muốn đi giết rồng.
Bởi vì, bây giờ cô đã là một trường sinh giả.
Ít nhất cũng có tuổi thọ ngàn năm.
Còn Giang Cung Tuấn, vẫn chỉ là một võ giả.
Cho dù tuổi thọ của võ giả rất dài, sống đến hai trăm tuổi cũng được coi là rất tốt rồi.
Mặc dù cảnh giới thứ chính được gọi là trường sinh giả, thế nhưng người bước được vào cảnh giới này quá ít, mà những người đã bước được vào cảnh giới này, cũng đều là do uống máu của thần thú.
Máu của thần thú giúp con người ta trường sinh, hay là cảnh giới thứ chín giúp con người ta trường sinh, không một ai biết rõ cả.
Vì muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi quyết định sẽ đi giết rồng, để Giang Cung Tuấn cũng trở thành trường sinh giả.
Giang Cung Tuấn quét mắt nhìn đám người một lượt.
Những người trong số này đều là những gương mặt quen thuộc, cũng chỉ có một số ít người anh không quen, nhưng anh biết, dám đến đây giết rồng, thực lực ắt hắn đều rất mạnh, ít nhất cũng phải là cảnh giới thứ tám trở lên.
“Ông xã, anh biết rồng đang ở đâu không?” Đường Sở Vi hỏi, “Anh chỉ biết trên hòn đảo này thật sự có rồng, còn về phần rồng ở chỗ nào anh cũng không rõ lắm” Giang Cung Tuấn lắc đầu, anh liếc nhìn xung quanh, muốn xem xem Hamaru có đi theo không, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hamaru đâu cả.
“Anh không biết, nhưng có một người biết, đợi anh một chút, anh đi tìm”
Giang Cung Tuấn rời đi.
Anh tìm thấy Hamaru ở vách đá phía trên Long Uyên.
Hamaru đang ngồi trên một tảng đá lớn, khuôn mặt rầu rĩ không vui. Giang Cung Tuấn đi đến, viết lên mặt đất: “Sao vậy?”
Hamaru kịp phản ứng, viết: “Không sao, chỉ là cảm thán mà thôi, đã nhiều năm như vậy, ta một thân một mình sinh sống ở chỗ này, bây giờ có nhiều người đến hòn đảo này, tôi có chút không được tự nhiên, có chút không muốn gặp người ngoài”
Bây giờ, tâm tình của Hamaru rất phức tạp.
Ông ta biết có người ngoài đến, nghĩa là ông ta có thể rời khỏi đây.
Thế nhưng, sau khi rời khỏi đây, thì ông ta sẽ đi đâu?
Đối với tương lại phía trước, ông ta cảm thấy mơ hồ.
Giang Cung Tuấn viết lên mặt đất: “Bọn họ đến đây là để giết rồng, lần này đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định có thể giết được rồng, ông vẫn là nên nói cho tôi biết tung tích của rồng”
Hamaru làm sao lại không biết là những người này đến đây để giết rồng.
Trước đây, ông ta cũng là vì muốn giết rồng nên mới đến đây.
Thế nhưng kết quả lại là toàn quân bị diệt. “Ừm, tối dẫn các người đi”
Hamaru viết trên mặt đất mấy chữ.
Sau đó đứng lên.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Cung Tuấn, một lần nữa hội ngộ với Đường Sở Vi và những người khác.
Nhìn thấy quái nhân toàn thân lông dài, tất cả mọi người đều một mặt phòng bị.
Đặc biệt là Thiện, cơ thể lùi lại phía sau mấy bước.
Hắn đã thấy qua người này kinh khủng như thế nào, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng bị đánh mà không thể đánh trả được, bây giờ nếu quái nhân này xuất thủ, chỉ sợ bọn hắn sẽ tổn thất nặng nề.
Giang Cung Tuấn vội nói: “Mọi người không cần phải như thế, Hamaru là người rất tốt, chỉ là bởi vì hấp thụ một ít máu rồng, không thể chịu được kích động, nếu không sẽ nhập ma, ông ấy biết rồng đang ở đâu?
Nghe đến từ ‘rồng, khuôn mặt của mọi người đều mang theo sự cuồng nhiệt.
Hamaru không lên tiếng.
Bởi vì, ông ta không nói tiếng Đại Lan, cho dù có nói, thì cũng chẳng ai nghe hiểu cả.
Ông ta xoay người, sải bước đi.
Thế nhưng lại không có một ai dám đi theo.
Giang Cung Tuấn vội nói: “Đi thôi, đi theo ông ta, thì sẽ có thể tìm được rồng”
Đám người lúc này mới đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của Hamaru, đám người đi về phía vực sâu Long Uyên, chẳng bao lâu, đã đi đến mép biển, phía trước mặt là một eo biển.
Hamaru chỉ về phía eo biển đằng trước, viết trên mặt đất một dòng chữ cổ.
“Rồng ở bên trong eo biển phía trước”
Cũng có rất nhiều người ở đây biết chữ cổ ngàn năm trước.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ mà Hamaru viết xuống, bọn họ bắt đầu kích động.
Lôi Vương lập tức nói: “Nếu đã biết được tung tích của rồng, vậy thì còn chờ cái gì nữa, tôi đi dụ rồng ra, mọi người cùng nhau xông lên, tôi không tin, súc sinh này còn có thể nghịch thiên”
Lôi Vương nói xong, liền muốn lao vào bên trong eo biển.
Giang Thời lắc mình một cái, xuất hiện ở trước mặt hắn ta, chặn đường hắn ta lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết, thì đừng có liên lụy đến mọi người.”
Lôi Vương trừng mắt, mắng: “Ông nói cái gì? Ông có thân phận gì mà dám nói với tôi như thế hả?”
Bầu không khí ở hiện trường, trong nháy mắt trở nên khác thường, nồng nặc mùi thuốc súng.
Đường Sở Vi vội đi đến, hòa giải, nói: “Đừng kích động,vẫn nên bàn bạc trước đã”.
Lôi Vương lúc này mới lên tiếng: “Lần này tôi nể mặt minh chủ, lần sau nói chuyện với tôi thì chú ý một chút, bằng không tôi sẽ xé xác ông trong vòng vài phút.”
Giang Thời cười nhạt một tiếng, không nói thêm một câu nào.
Đám người bắt đầu tập trung lại một chỗ, thảo luận xem sẽ dụ rồng ra như thể nào, đánh chết rồng ra sao.
Phía sau cùng.
Lena nhỏ giọng nói: “Đoàn trưởng, anh không phải là người lỗ mãng, lần này sao lại kích động thế”
À!”
Lôi Vương cười nhạt một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không biểu hiện lỗ mãng sao được cơ chứ?
Dứt lời, nét mặt của anh ta xẹt qua một tia âm trầm.
“Chờ lúc sau, đừng dốc toàn lực, cố gắng hết sức bảo toàn thực lực, chờ sau khi giết rồng xong thì giết chết hết tất cả đám người này, như thế thì máu rồng chính là của chúng ta, như thế thì chúng ta sẽ là trường sinh giả, sau này quy tắc trong thiên hạ sẽ do chúng ta định đoạt”
“Vâng”
Lena cùng với những dị nhân giả khác gật đầu.
Đám người Giang Cung Tuấn vẫn đang bàn bạc.
Tất cả mọi người đều đề cử Đường Sở Vị đi du rồng, bởi vì Đường Sở Vi là minh chủ.
Đường Sở Vi đang định đồng ý, Giang Cung Tuấn đã kịp thời kéo cô ra phía sau lưng mình, còn anh thì bước ra, nói: “Vẫn nên để tôi đi thì hơn”
“Cũng được.”
“Giang Cung Tuấn đi, tất cả mọi người chúng ta đều có thể yên tâm. Thực lực của anh ta không thấp hơn Đường minh chủ đầu”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Mộ Dung Xuân nhắc nhở: “Giang lão đệ, cẩn thận một chút.”
Thái Chân của giáo phái Thái Nhất cũng mở miệng nói: “Cẩn thận đấy, đây là rồng, mọi người chúng ta cùng xông lên, chưa chắc đã có thể giết chết được nó đâu.”
Giang Thời cũng nhắc nhở: “Nếu như không được thì cũng đừng cậy mạnh” Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vâng, cháu sẽ cẩn thận”
Dứt lời, anh lập tức rời đi, tiến về eo biển phía trước.
Anh đi đến giữa eo biển, đứng ở trên mặt biển, sau đó lặn xuống, chìm xuống biển sâu, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Anh không ngừng lặn xuống sâu hơn. Cái eo biển này sâu không thấy đáy, anh đã lặn xuống nghìn mét, mà vẫn chưa đến đáy. Tiếp tục lặn sâu xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!