Chương 905: Vô Song ra tay
Nghe Mộ Dung Xuân nói xong, Giang Cung Tuấn hoảng sợ hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Anh không nghĩ rằng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, giới cổ võ lại thay đổi lớn như vậy. Xem ra trong ba năm nay, Đồ Long cũng cho mọi người không ít lợi lộc. Thế cục bây giờ, càng ngày càng biến chuyển không ngừng.
“Đúng rồi, Huyết Tộc thì sao, ba năm năm nay Huyết Tộc ra sao rồi?”
Giang Cung Tuấn hỏi.
Mô Dung Xuân nói: “Huyết Tộc trước nay vẫn luôn ẩn mình, ngoại trừ Đệ Nhất Huyết Hoàng thỉnh thoảng còn xuất hiện ra thì những cường giả khác của Huyết Tộc vẫn không hề lộ diện, giống như Huyết Tộc ngoại trừ Đệ Nhất Huyết Hoàng, thì không còn cường giả nào khác, có lẽ là e sợ những cổ võ giả của Đoan Hùng, nên mới chọn tạm thời ẩn mình”
“A”
Giang Cung Tuấn chỉ đáp một tiếng.
Rồi cầm chén rượu lên, nói: “Quan tâm nhiều như vậy thì có ích gì, tôi bây giờ tự do tự tại, không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.”
“Cậu nhịn được sao?”
Mộ Dung Xuân hỏi: “Bây giờ ở Đoan Hùng xuất hiện nhiều cường giả, cậu tu luyện Càn Khôn Quyết, đây là một môn võ siêu phàm, tuy thực lực của cậu vẫn chưa tiến tầng thứ chín, nhưng thực lực của cậu không hề yểu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp những cường giả khác?”
“Không có hứng thú”
Giang Cung Tuấn ngả người tựa vào lưng ghế.
Bây giờ, Sở Vi sắp sinh rồi.
Anh cũng không muốn ra ngoài nữa.
Ở lại trong thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài này, không phải tự do nhàn nhã lắm sao.
“Cũng đúng”.
Mộ Dung Xuân cười nói: “Nếu mọi người đều giống như cậu, không có tham vọng gì chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, thì thế giới này sẽ đơn giản hơn nhiều lắm”.
“A”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Không nói nữa, giờ tôi phải mang mấy cây hái được đi trên đi trồng đây”
Giang Cung Tuấn nói xong liền đứng dậy cầm chiếc giỏ đựng linh thảo đặt trong sân, đi trồng dược liệu.
Mộ Dung Xuân cũng rời đi.
Mà lúc này, ở Đoan Hùng, Di Hoa Cung.
Đây là một tòa cung điện tráng lệ nguy nga. Phía trên bảo tọa được đặt trong cung điện, có một cô gái đang ngồi.
Cô gái đó thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mặc một chiếc váy dài hoa lệ, có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ kia lại lạnh lẽo như băng tuyết.
Không ít người đang quỳ trên sàn bên trong cung điện. Nam có nữ có.
“Khởi bẩm cung chủ, đã kiểm tra tại chỗ Giang Cung Tuấn rơi xuống, bây giờ anh ta đang ở một thôn trang trên núi ở Tỉnh Đông Nam cũng với Đường Sở Vi, hơn nữa Đường Sở Vi còn đang mang thai, khoảng một đến hai tháng nữa sẽ sinh.
Một người đàn ông đang quỳ trên đất sợ đến run bần bật mở miệng nói.
Cô gái ngồi trên bảo tọa chính là cung chủ của Di Hoa Cung – Vô Song. Trước đây tên của cô ấy là Giang Vô Song. Nhưng mà bây giờ cô ấy đã rời khỏi nhà họ Giang. Nên cô ấy cũng bỏ họ Giang ra khỏi tên của mình, tên chỉ còn lại Vô Song mà thôi.
Vô Song từ từ đứng dậy nói: “Biết rồi, lui xuống đi!”
Âm thanh rất êm tai, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, mang lại cho người nghe một loại cảm giác bị đẩy ra xa ngàn dặm. Cô ấy từ từ rời khỏi Di Hoa Cung.
Một ngày sau, anh xuất hiện ở nhà họ Hồ ở Tây Nam.
Nhà họ Hồ, là một gia tộc cổ võ.
Chỉ là, thực lực của gia tộc này không phải quá mạnh.
Người đứng đầu của nhà họ Hồ, cũng chỉ mới đến tầng thứ năm.
Hôm nay, là đại thọ chín mươi tuổi của người đứng đầu nhà họ Hồ – Hồ Thể Dân.
Rất nhiều phú hào, những người có tiếng ở Tây Nam đều đến nhà họ Hồ tham dự lễ mừng thọ.
Hồ Thể Dân khoác một chiếc áo đỏ, trên mặt hiện lên sắc hồng vui mừng, rất nhiệt tình chào hỏi mọi người.
Không khí ở buổi lễ này vô cùng náo nhiệt.
Lộc cộc.
Có tiếng bước chân vang lên.
Một cô gái thong thả đi đến.
Cô ấy vừa bước đến, liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây, hiện trường vốn đang náo nhiệt ầm ĩ, lập tức trở nên vô cùng yên lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô gái này.
Cô ấy mặc một bộ váy áo hoa lệ, khí chất xuất chúng, có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
“Đây, đây là ai vậy?”
“Một cô gái thật xinh đẹp”
“Đây là tiên nữ sao?”
“Đừng nói bậy, có lẽ đây là bằng hữu của lão gia nhà họ Hồ trong giới cổ võ, có thực lực mạnh mẽ chăng? Vài người nhỏ giọng bàn luận.
Hồ Thể Dân cũng thấy Vô Song đi tới, ông ta cũng hơi ngạc nhiên, khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng phải đây từng là Giang Vô Song của nhà họ Giang, bây giờ chính là Vô Song của Di Hoa Cung sao, sao cô ấy lại đến đây?
Một chút khiếp sợ thoáng qua, Hồ Thế Dân vẫn tiến về phía cô ấy, khuôn mặt già nua mang theo ý cười niềm nở: “Cung chủ của Di Hoa Cung đại giá quang lâm, thật sự nằm ngoài dự định của lão, mời cô ngồi” .
Gần đây, Di Hoa Cung Vô Song chính là thể lực mới nối, Hồ Thế Dân không muốn nể mặt cũng không được. Ông ta tưởng là Vô Song đến mừng thọ ông ta. Nên ông ta thẳng thắn nhiệt tình đón tiếp Vô Song.
Sắc mặt Vô Song lạnh lùng nhìn ông ta, vươn bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn, đánh ra một chưởng.
Một luồng gió mạnh mẽ thổi qua.
Một chưởng này, trực tiếp đánh vào Hồ Thể Dân. Thân thể Hồ Thế Dân lập tức bị đánh văng ra một đoạn.
Một trăm người đứng đó.
Yên tĩnh tựa như đã chết.
Chỉ có âm thanh Hồ Thể Dân té ngã trên đất.
Hồ Thể Dân ngã trên đất, miệng hộc ra máu tươi, ông ta muốn bò dậy nhưng một chương này của Vô Song, đã đánh nát toàn bộ kinh mạch của ông ta, cho dù ông ta muốn đứng dậy cũng không đứng lên nổi.
“Cô.”
Ông ta hoảng sợ nhìn Vô Song.
“Di Hoa Cung chủ, nhà họ Hồ trước nay đều không thì không oán với cô, cô làm như vậy là có ý gì?”
Ông ta mở miệng chất vấn.
Cho dù thực lực ông ta không bằng Vô Song, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không e ngại gì nữa.
“Hôm nay, nếu cô không cho tôi một lời giải thích rõ ràng, nhà họ Hồ chúng tôi sẽ đến phái Thiên Sơn, cầu phái Thiên Sơn giúp chúng tôi thảo phạt Di Hoa Cung”
Ông ta nói lý lẽ vô cùng hùng hồn.
Vô Song liếc nhìn Hồ Thể Dân ngã trên đất, miệng còn đang hộc máu tươi, bày ra khuôn mặt không để tâm, nhàn nhạt nói: “Ông đi ba trăm dặm về hướng đông, có một thôn trang nhỏ ở đó, Giang Cung Tuần ẩn cư ở đó, nếu còn muốn sống thì đi tìm Giang Cung Tuấn đi, nếu trong ba ngày anh ấy cứu ông thì ông có thể sống tiếp, sau ba ngày, ông chắc chắn sẽ chết.”
Vô Song nói xong lời này liền xoay người rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, mọi người mới vây lại chỗ Hồ Thế Dân.
Người nhà Hồ vô cùng hoảng sợ, vội vàng đỡ Hồ Thế Dân ngồi dậy.
“Mau, mau đi tìm Giang Cung Tuấn.”
“Không, nâng lão gia lên trước đã.”
Lúc này, Giang Cung Tuấn đang ở trong thôn, ngồi xổm trên đất quan sát một gốc linh thảo nở ra những bông hoa màu đỏ.
Anh nhìn chăm chú nó một hồi liền nhận ra trong gốc linh thảo này có linh khí lưu chuyển bên trong.
Anh vươn tay, khởi động tâm pháp Càn Khôn Quyết.
Vậy mà linh khí bên trong cây linh thảo này đã bị anh hấp thụ hết.
Linh khí sau khi được hấp thu, liền tuần hoàn khắp cơ thể.
Cả người anh liền cảm thấy rất sảng khoái.
Chân khí suốt ba năm không chút tăng tiến của anh, vậy mà tăng lên.
“Đây?”
Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ mừng rỡ.
Chân khí của anh sớm đã đạt đến cực hạn, đạt đến cảnh giới không thể tăng thêm nữa, cho dù anh tu luyện thế nào đi nữa, chân khí cũng không tăng thêm mảy may.
Vậy mà bây giờ chân khí lại tăng thêm, điều này khiến anh vô cùng vui mừng.
Anh tiếp tục vận dụng Càn Khôn Quyết, hấp thu linh khí chuyển hóa từ thiên địa của cây linh thảo kia.
Linh khí chuyển hóa từ thiên địa của cây linh thảo kia nhanh chóng bị anh hấp thụ sạch sẽ, mà chân khí trong cơ thể anh cũng tăng cường thêm một chút.
“Thật là thần kỳ”. Giang Cung Tuấn ngồi trên mặt đất lẩm bẩm. Anh cũng cẩn thận nghĩ lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!