Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Xuất Kích - Hắc Long (FULL)

Chương 907: Đã có chuyện xảy ra

Ở trong sân.

Đường Sở Vị nhìn Giang Cung Tuấn.

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn cũng đầy phiền muộn, nói ra: “Anh thực sự cũng không biết là có chuyện gì xảy ra”

Đường Sở Vi hỏi: “Di Hoa Cung Xảy ra chuyện gì?”

Giang Cung Tuấn kể lại một lần sự việc Mộ Dung Xuân nói cho anh về giới cổ võ.

Nghe thấy vậy thì Đường Sở Vi nhíu mày.

“Giang Vô Song làm cái gì vậy, tại sao khi không lại vô duyên vô cớ làm người khác bị thương, sau đó lại bảo tới đây tìm anh?”

Giang Cung Tuấn dừng tay lại một chút sau đó nói: “Em ấy muốn làm gì thì làm sao anh biết rõ được, được rồi, không nói về chuyện này nữa, ở bên ngoài gió quá lớn, anh đỡ em đi vào trong nhà đã, sau đó anh sẽ ra ngoài đi tìm hiểu chuyện này một chút.”

“Không được phép đi, anh đã đồng ý với em rồi là anh sẽ không quan tâm sự việc trong giới cổ võ nữa” Đường Sở Vi lập tức xụ mặt xuống, nói: “Y thuật của anh Mộ Dung cũng rất xuất sắc, cứu một người đối với anh ấy là chuyện rất dễ dàng”.

“Anh chỉ đi nhìn qua thôi, anh cũng sẽ không ra tay”

“Vậy cũng không được đi.”

“Được rồi.”

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ gật đầu.

Ở bên ngoài sân nhỏ.

Mộ Dung Xuân cũng đã biết toàn bộ sự việc, ông ta cũng cau mày, thầm nói: “Giang Vô Song này muốn làm gì đây?”

Sau khi tự hỏi thầm một câu thì ông ta lại nói: “Được rồi, người này có thể cứu được hãy mang sang chỗ bên đó đi.”

Ông ta chỉ chỉ một căn nhà gỗ ở cách đó không xa.

Vào giờ phút này, ở phía sau núi.

Trên đỉnh của một cây đại thụ ở trên núi.

Một người con gái mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, trông vô cùng xinh đẹp, lại vô cùng khí chất đang đứng ở xa nhìn về phía cuối thôn, mặc dù khoảng cách là rất xa nhưng bất luận có chuyện gì xảy ra thì cô ta đều nhìn thấy hết.

Sau khi chứng kiến thấy Mộ Dung Xuân ra tay thì khóe miệng của cô ta cong lên, nở ra một nụ cười thản nhiên.

Sau đó, thân thể lóe lên, cứ như vậy mà biến mất khỏi ngọn cây.

Ban đêm lặng yên không có một tiếng động nào cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau.

Khi trời vẫn chưa hoàn toàn sáng thì Giang Cung Tuấn đã tỉnh dậy.

Ở trong sân, anh khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, dựa vào bí quyết hô hấp cửa Càn Khôn Quyết, anh hít thở không khí mới trong không khí sau đó hấp thu linh khí từ trời đất, vào giờ phút này, anh ngạc nhiên phát hiện ra theo linh khí từ trời đất nhập vào trong cơ thể thì chân khí của anh đã có dấu hiệu tăng lên.

“Chuyện này?”

Anh cảm thấy bất ngờ.

Trong ba năm nay, sáng nào anh cũng dậy sớm để hấp thu linh khí từ trời đất nhưng mà cho đến bây giờ thì nó vẫn chưa từng có dấu hiệu tăng lên.

Trong ba năm qua, sự thay đổi lớn nhất trong cơ thể của anh chính là xương cốt.

Cơ thể của anh đã có những biến đổi kinh thiên động địa.

Tổ chất của cơ thể anh không biết đã mạnh hơn lúc trước nhiều đến bao nhiêu.

Ngày hôm qua khi anh hấp thu linh khí từ trong ngọn cỏ non từ thiên nhiên thì chính là lần đầu tiên chân khí của anh tăng lên trong ba năm qua.

Hiện tại, sau khi anh hấp thu linh khí từ trời đất thì chân khí của anh lại tăng lên lần nữa.

Anh khoanh chân lại ngồi dưới đất, trên người xuất hiện những khe hở nhàn nhạt Màu sắc của những khe hở này trông rất kỳ lạ.

Một nửa là màu trắng, một nửa là màu đen, hai màu đen trắng luân chuyển, giao hòa lẫn nhau.

Giờ phút này, khi Đường Sở Vi đi ra, cô nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang ngồi ở trong sân tu luyện, cho nên cô cũng không đến quấy rầy mà chỉ đi tới ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Giang Cung Tuấn luyện công, cô cong miệng lên, không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Rất nhanh mặt trời đã hoàn toàn mọc lên.

Theo mặt trời mọc lên thì linh khí trời đất ngày càng mỏng đi.

Cuối cùng thì hoàn toàn tiêu tán.

Giang Cung Tuấn cũng dừng lại.

Nhìn thấy Đường Sở Vi đang ngồi ở một bên thì anh vui mừng nói: “Sở Vi, chân khí của anh lại tăng lên rồi, nếu như cứ dựa vào tốc độ này thì không bao lâu nữa là anh sẽ có thể tiến đến cảnh giới thứ chín”

“Ừm”

Đường Sở Vị cười gật đầu.

Giang Cung Tuấn đi tới, ngồi xuống ở một bên.

Đường Sở Vi mở miệng hỏi: “Đêm hôm qua, em đã nghĩ cả đêm cũng nghĩ không ra việc Giang Vô Song làm như vậy để làm gì, tại sao phải ra tay làm người khác bị thương, sau khi làm người ta bị thương xong thì lại chỉ tới nơi này tìm anh, chẳng lẽ là muốn anh tái xuất giang hồ hay sao?”.

“Thế nhưng mà chuyện này cũng rất vô lý, nếu như anh mà tái xuất giang hồ thì có lợi gì cho em ấy cơ chứ?

“Em nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Giang Cung Tuấn nói: “Cứ mặc kệ em ấy đi”

Đường Sở Vi nhìn vào Giang Cung Tuấn, trong lòng cảm thấy chua chát, nói: “Có phải là do em ấy còn nghĩ đến anh, anh ẩn cư ở nơi này cho nên trong lòng của em ấy không vui, cho nên mới muốn tạo ra một chút phiền toái để cho anh rời núi hay không?”

“Không thể nào?”

“Tại sao lại không, tâm tư của Giang Vô Song không tốt, anh cũng phải cận thận một chút, đừng gặp mặt riêng với em ấy, cũng đừng nói chuyện với em ấy”.

“Anh có ngu đâu mà làm như vậy?” Giang Cung Tuấn vuốt cái mũi của mình.

“Dù sao thì em cũng cảm thấy anh không chơi được với Giang Vô Song” Đường Sở Vị nghiêm túc nói.

Giang Vô Song là người như thế nào, cô biết rất rõ điều này.

Ban đầu vào thời điểm khi ở nhà họ Giang ở thủ đô, vì muốn có được vị trí cao nhất, vị trí người đứng đầu ở nhà họ Giang mà cô ta đã giở ra rất nhiều thủ đoạn, sau đó vào thời điểm cô ta nói muốn giúp đỡ Giang Cung Tuấn thành lập thương hội thì cô ta cũng giở ra không ít thủ đoạn.

Uy hiếp lợi dụng, ép buộc nhà họ Long và nhà họ Thạch.

“Được rồi, anh biết rồi, anh sẽ làm đúng mực”

“Vẫn chưa hết lo lắng sao?”

“Sở Vi, không phải” Giang Cung Tuấn nhanh chóng giải thích nói: “Anh nhất định sẽ cẩn thận nghe theo lời bà xã dặn dò, nhất định sẽ tránh xa Giang Vô Song, sẽ không có bất kỳ liên quan nào tới em ấy nữa”.

“Lúc này mới tạm chấp nhận được. Trên gương mặt của Đường Sở Vi hiện lên sự vui vẻ.

Vài ngày sau đó.

Giang Cung Tuấn ở trong thôn vô cùng nhàn nhã tự tại.

Mà người nhà họ Hồ thì anh hoàn toàn không chú ý tới.

Mộ Dung Xuân đã ra tay trị cho Hồ Thể Dân.

Vào ba ngày sau người nhà họ Hồ đã rời đi. Vào một buổi sáng của ba ngày sau.

Giang Cung Tuấn đang ở trong sân luyện công.

Bụp bụp bụp.

Từ bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Giang Cung Tuấn đành phải dừng lại, đi ra khỏi chiếc sân nhỏ đến bên ngoài cửa sau đó mới cánh cửa ra.

Anh nhìn thấy một người đàn ông toàn thân đầy máu.

Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên người có vết thương chảy không ít máu, bộ dạng trông rất chật vật.

Anh nhận ra người này.

Anh ta chính là người nhà họ Đường tên là Đường Tấn.

“Đường Tấn, sao lại là cậu, cậu bị sao vậy?”

Giang Cung Tuần hốt hoảng, nhanh chóng đỡ lấy Đường Tấn.

“Anh… anh rể, cuối cùng thì em cũng đã tìm được hai người rồi, nhà họ Đường sắp bị diệt vong rồi, hai người cũng không thể tiếp tục ngồi nhìn mặc kệ như vậy được.”

“Đừng có gấp, mau vào trong nhà rồi nói tiếp”

Giang Cung Tuấn đỡ Đường Tân đi vào trong sân nhỏ.

“Ông xã, có chuyện gì vậy?”

Vào giờ phút này, Đường Sở Vi với chiếc bụng phình cao đang đi tới.

Cô nhìn thấy Đường Tấn toàn thân đều là máu thì lập tức hốt hoảng, vội vàng nhẹ nhàng đi đến, hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì đã xảy ra với em?”

“Chị”

Nhìn thấy Đường Sở Vị, Đường Tấn lập tức khóc nức nở.

“Đừng khóc, cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra, em nói đi” Đường Sở Vi cũng cảm thấy lo lắng.

“Chị, anh rể, đã có chuyện xảy ra, có chuyện lớn xảy ra rồi” “Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Giang Cung Tuấn cũng hỏi.

“Nhà… Nhà họ Đường đã đắc tội với một gia tộc lớn, hiện tại tất cả người ở trong nhà đều đã bị bắt đi, em đã liều chết chạy trốn sau đó đụng phải một người thần bí, sau đó thì người đó có chỉ em đến chỗ này để tìm hai người cho nên em lập tức chạy đến đây.”

“Người thần bí?

Cả Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đều sững sờ.

Bất chợt Giang Cung Tuấn hỏi: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, nhà họ Đường đã đắc tội với ai?”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận