Chương 951: Chiêu Tử Vương trở về
Muốn bước vào Thần Thông Cảnh khó khăn như thế nào?
Từ việc Lan Đà đã sống ngàn năm nhưng chỉ đột phá được đạo thứ hai là xiềng xích cơ thể, có thể thấy được, muốn bước vào Thần Thông Cảnh khó như lên trời vậy.
Lan Đà nói với Giang Cung Tuấn.
Trước đây tu luyện tới ngày cuối cùng, thì việc tu luyện khó như lên trời vậy.
Tuy nhiên, hiện tại đang mở ra thời đại tu luyện rực rỡ nhất trong lịch sử, một khi phong ấn được mở ra và khôi phục linh lực thì sẽ bước vào thời đại toàn dân tu luyện.
Mà những người có cơ hội tốt, chỉ cần nhận được tiên dược và linh quả cao cấp, thực lực của bọn họ sẽ tăng lên theo cấp số nhân, trước đây trải qua ngàn năm không thể đột phá, nhưng hiện tại chỉ cần một vận may mà thôi.
Trên máy bay, Giang Cung Tuấn cùng Lan Đà nói chuyện rất lâu.
Trò chuyện xong, liền tới quân khu Nam Cương.
Lan Đà đã rời đi rồi.
Giang Cung Tuấn cũng đi đến khu vực trung tâm của thành Long Nhai Nam Cương.
Nơi đây, muốn xây dựng một cung điện.
Toàn bộ Nam Cương Long Quốc, bắt đầu tu sửa từ chỗ này.
Lấy nơi này làm trung tâm, xây dựng một thủ đô tương lai của nhân loại.
Bây giờ cung điện đang được xây dựng.
Nhiều công nhân xây dựng đã sẵn sàng.
Gần đó, có một biệt thự, đây là biệt thự Hắc Long.
Giang Cung Tuấn trở lại biệt thự Hắc Long, Ngô Huy lập tức đến báo cáo công việc.
“Boss, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, cung điện đang được xây dựng, công dân của toàn bộ thành Nam Cường đã chuyển ra ngoài và được bố trí ở nhiều thành phố khác nhau ở Đoan Hùng, cũng có đủ số công nhân được chuyển đến từ Đoan Hùng, biệt thự Hắc Long này, sẽ nhanh chóng bị phá bỏ”
“Khu quân sự cũng sẽ được phá bỏ và xây dựng lại, mọi thứ sẽ được xây dựng theo tiêu chuẩn của ngày tận thế.”
“Bắt đầu từ thành Nam Cương, mở rộng đến thành Long Nhai”
“Hứa Linh đã chuyển đến với một số tiền lớn, số tiền được sử dụng đầu tiên là 15 triệu tỷ”
Ngô Huy không ngừng báo cáo về công việc.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ cần đi đúng hướng là được.
Thời gian mười năm là đủ rồi.
Anh sợ rằng trái đất sẽ thay đổi trong vòng chưa đầy mười năm.
Những lo lắng của anh không phải là không có lý.
Bởi vì núi Bất Chu đã thay đổi, một số ngọn núi không tên đã xuất hiện, và một bức tượng thần kỳ đã xuất hiện.
Bức tượng này quá quái dị, anh thật sự không thể tưởng tượng được người điêu khắc bức tượng này là người như thế nào, và tại sao chỉ một bức tượng lại có khí tức đáng sợ như vậy.
“Boss, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”
Ngô Huy hỏi.
Giang Cung Tuấn nói: “Chỉnh đốn lại quân Hắc Long, sau này sẽ có rất nhiều thứ không biết được. Tuy quân Hắc Long dũng mãnh, nhưng bọn họ vẫn là người thường, đến ngày tận thế, người bình thường khó có thể hành động được, tôi quyết định, từ nay phải huấn luyện quân Hắc Long, để quân Hắc Long bước vào con đường luyện học. “
“Chuyện này?” Ngô Huy sửng sốt một chút, rồi mới nói: “Boss, đây là một triệu quân Hắc Long đấy ạ. Muốn một triệu người cùng nhau luyện võ, vậy có nhiều thầy giáo chỉ dạy như thế hay không?
“Không phải vẫn còn phái Thiên Sơn sao” Giang Cung Tuấn nói: “Trần Vũ Yến phái Thiên Sơn mang theo rất nhiều đệ tử phái Thiên Sơn đến trợ giúp tôi, chia quân Hắc Long, mỗi đệ tử phái Thiên Sơn chỉ dạy một ngàn người, thế này là đủ rồi.”
Bây giờ, Giang Cung Tuấn đang lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.
Sau đó, anh liền gọi điện cho Trần Vũ Yến.
Không lâu sau, Trần Vũ Yến liền tới biệt thự Hắc Long.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lam, xanh như bầu trời, có vẻ ngoài xinh đẹp, với đôi bông tai pha lê đeo trên tai và một thanh kiếm trên tay, khí chất xuất chúng, giống như một tiên nữ bước ra từ một bức tranh, trên người có khí tức không nhiễm bụi trần.
Trần Vũ Yến, người đã đạt đến đỉnh phong bậc thiên thê thứ chín, khí chất quá xuất chúng.
“Anh Giang.”
Cô bước vào, ngọt ngào gọi một tiếng, với một giọng nói dễ nghe.
“Ngồi đi.”
Giang Cung Tuấn chỉ vào sô pha.
Trần Vũ Yến ngồi xuống và hỏi: “Anh nhớ em giúp đỡ anh, nhưng em đã dẫn đệ tử phái Thiên Sơn đến Nam Cường Long Quốc một thời gian rồi, trong thời gian này, anh cũng không sắp xếp gì cả, đúng rồi, lần này anh tới núi Bất Chu, núi Bất Chu xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Trần Vũ Yến biết chuyện của núi Bất Chu.
Nhưng cô không biết chuyện gì đã xảy ra với núi Bất Chu.
Chuyện của núi Bất Chu đã khiến Đoan Hùng rơi vào hoảng.
Bây giờ là thời đại của Internet, và mọi người đều biết rằng núi Bất Chu đang phát ra ánh sáng.
Nhưng quốc ra đứng ra, cử một đội quân đến trấn giữ núi Bất Chu, người ngoài không thể đi vào được, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Người biết sự thật, cũng chỉ có mấy chục võ giả mạnh mẽ đó thôi. Đối mặt với Trần Vũ Yến của phái Thiên Sơn, Giang Cung Tuấn không hề che giấu, kể lại chuyện trên núi Bất Chụ một lượt.
Nghe vậy, Trần Vũ Yến nghiêm mặt và nói: “Vô Hư Môn mạnh như vậy sao? Ngay cả tiền bối Lan Đà cũng không phải là đối thủ, bị đánh bại chỉ bởi một đòn?”
“Ừm.”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tuy rằng anh không biết thực lực của Thánh nữ Vô Hư Môn, nhưng anh lại biết thực lực của cậu anh, ông ấy đã thoát khỏi hai đạo xiềng xích, thực lực rất mạnh, từ điều này có thể đánh giá được, thánh Nữ của Vô Hư Môn rất mạnh, tu vi đã đạt tới Thần Thông Cảnh.”
“Trong cảnh giới này, chỉ có hai người trên toàn bộ trái đất.”
“Một người là ông ngoại của anh Chiêu Tử Vương, và người kia là Bách Hiểu Sinh của Lâm Lang Các.”
Giang Cung Tuấn lo lắng nói.
“Hơn nữa, theo hiểu biết của anh, vùng đất phong ấn là rất nhiều không gian, và Vô Hư Môn chỉ là môn phái của một không gian nhỏ trong đó mà thôi, tương lai khi phong ấn được mở ra, tất cả các không gian sẽ hợp nhất với trái đất , tới lúc đó nó mới là ngày tận thế thực sự”.
Giang Cung Tuấn nói tới điều sẽ xảy ra trong tương lai.
Bây giờ, cách tất cả những chuyện này, vẫn còn khoảng mười năm nữa. Anh nói với Trần Vũ Yến về kế hoạch của mình. Nuôi dưỡng quân Hắc Long, xây dựng một đội quân thực sự bất khả chiến bại.
“Vâng, không vấn đề gì cả, cứ giao cho em”.
Trần Vũ Yến không chút do dự, cô gật đầu hứa: “Em sẽ cố gắng hết sức để huấn luyện quân Hắc Long, tránh thủ trong vòng mười năm, khiến một triệu quân Hắc Long đều tiến vào Ngũ Cảnh”
Có lời nói này của Trần Vũ Yến, Giang Cung Tuấn cảm thấy yên tâm rồi Trần Vũ Yến đã sớm rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, liền nhận được một cuộc gọi từ Đường Sở Vi.
“Chồng à, núi Bất Chu xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày nay cả nước, thậm chí toàn thế giới đều bàn tán về núi Bất Chu. Tại sao lại có quân đội canh giữ bên ngoài núi Bất Chu, người ngoài không thể vào xem tình hình?”
Đường Sở Vi ở thành phố Tử Đằng trông con.
Tuy nhiên, sự việc của núi Bất Chu đã gây chấn động khắp đất nước, thậm chí cả thế giới, cô cũng khó mà không biết được.
Giang Cung Tuấn kể lại sự việc ở núi Bất Chu. Nghe vậy, Đường Sở Vi kinh hãi. Cô không ngờ rằng những ngọn núi vô danh đã xuất hiện ở núi Bất Chu. “Chồng à, anh phải cẩn thận đấy” Đường Sở Vi lo lắng cho Giang Cung Tuấn, lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ xảy ra chuyện.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Không sao. Thế giới hiện tại tương đối hòa bình, cho dù thật sự tới tận thế, thì cũng còn thời gian mười năm.”
“Được rồi, không nói nhiều nữa.”
Đường Sở Vi biết rằng Giang Cung Tuấn sẽ mất tập trung nếu nói quá nhiều. Cô cúp máy. Giang Cung Tuấn tiếp tục ngồi ngẩn người. Bây giờ, anh nằm mơ cũng muốn nâng cao thực lực của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!