Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Xuất Kích truyện chữ full

Chương 376: Trở về thành phố Tử Đằng

“Chắc chắn rồi”

Giang Cung Tuấn cười rạng rỡ.

“Chỉ là cổ độc thôi mà, làm sao có thế làm khó tôi? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở lại pháp trường, nhặt kiểm lên chém chết đám người đáng chết”

“Ha ha, tôi chờ một ngày anh vinh quang trở về, tôi sợ anh không có cơ hội, nghe nói ở thành phố Tử Đăng rất loạn, anh ở thành phố Tử Đằng cũng đã đắc tội không ít người, những người này đều muốn anh chết, anh nghĩ xem nếu như anh lại về đó thì sẽ tốt sao? Theo tôi thấy anh nên ở lại thủ đô đi, ít nhất ở đây không ai dám động tới anh”

Thiên Tử ngoài cười trong không cười nói.

Cách hắn ta cười lên thật âm trầm, làm cho người ta sởn tóc gáy.

“Hứa Linh, đi về thôi”

Giang Cung Tuấn không nói nhiêu.

“Ừm”

Hứa Linh đẩy Giang Cung Tuấn rời đi. Đi đến bãi đậu xe gân đó rồi lái xe trở về. Rất nhanh đã trở lại khách sạn.

Về tới khách sạn Giang Cung Tuấn lại kêu đói bụng.

Anh sờ bụng, ngượng ngùng nói: “Tôi hơi đói, cô đi lấy chút gì đó cho tôi ăn đi”

Anh cũng không muốn làm phiền Hứa Linh.

Những ngày qua Hứa Linh luôn ở bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ cho anh. Anh biết tâm tư của Hứa Linh. Càng như vậy anh càng thấy xấu hổ. Vì anh không biết làm sao để đáp lại tấm chân tình này.

Tuy nhiên, bây giờ cơ thể anh thật sự có vấn đề rất lớn, suy yếu vô lực, nằm xuống thì còn tốt nhưng nếu phải tự mình làm hết mọi việc anh chắc sẽ kiệt sức mất.

“Tôi gọi khách sạn đưa tới.”

Hứa Linh cầm điện thoại gọi cho khách sạn.

Giang Cung Tuấn phân phó nói: “Tiện thể đặt cho tôi vé máy bay về thành phố Tử Đẳng: “Được”

Sau khi Hứa Linh gọi đồ ăn, cô cũng bắt đầu lên mạng đặt vé, đồng thời nhỏ giọng nói: “Ở thủ đô cũng không có gì nữa. Tôi sẽ quay lại thành phố Tử Đẳng với anh. Ở thành phố Tử Đẳng tôi vẫn còn một ngôi nhà.”

Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn.

“Anh Giang, khi đến thành phố Tử Đằng anh định ở đâu? Nếu không có chỗ ở thì đến nhà tôi đi. Tôi mới mua một căn biệt thự mà chỉ có một mình tôi ở.”

“Sao tôi lại có thể mặt dày như vậy chứ”

Giang Cung Tuấn xấu hổ, gãi đầu nói: “Mấy ngày nay tôi đã làm phiên cô quá nhiều rồi, sau khi trở về thành phố Tử Đăng, tôi sẽ không làm phiền cô nữa”

“Nhưng ở thành phố Tử Đằng anh đã không còn chỗ để ở, chẳng lẽ anh còn muốn quay về nhà họ Đường sao?” Hứa Linh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn im lặng.

Quay lại sao?

Còn có thể trở về sao?

Đã từng, anh là một trong năm đại tướng của Đại Lan, là chiến thần bảo hộ Đại Lan, là vị tướng của mọi thời đại. Anh vốn muốn chờ mọi việc kết thúc sẽ tổ chức một đám cưới được cả thế giới biết đến cùng với Đường Sở Vi.

Bây giờ thì cái gì anh cũng đêu không có.

Một đám người nhà họ Đường có bản tính như thế nào anh biết rất rõ. Với thân phận bây giờ, cho dù Đường Sở Vi có đồng ý tiếp nhận anh đi nữa, thì nhà họ Đường cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Anh khẽ lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Anh không nói, Hứa Linh cũng biết anh đang nghĩ gì.

Hứa Linh cười nói: “Kỳ thật Sở Vi rất tốt. Trước kia hai người có rất nhiều hiểu lầm, nhưng hiện tại đò, đều đã giải quyết xong. Chỉ cần anh nói muốn, tôi tin Sở Vi nhất định sẽ lại đám cưới với anh”

“Cưới? Cái này còn có thể sao?”

Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm, sau đó lắc đầu, nói: “Quên đi, không nói tới chuyện này nữa”

Giang Cung Tuấn hiện tại không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm này. Việc đầu tiên phải làm bây giờ là phải dưỡng tốt thân thể đã. Tìm ra được cách giải cổ độc. Bởi vì không phải chỉ anh trúng cổ độc, mà Đường Sở Vi cũng bị. Đường Sở Vi vô tội, là anh liên lụy cô. Nếu không có anh, Đường Sở Vi sẽ không phải chịu thảm trạng này. Anh vẫn luôn thấy áy náy.

Căn phòng chìm vào im lặng trong thời gian ngắn. Cho tới khi có tiếng gõ cửa.

Hứa Linh đứng dậy nói: “Chắc là đồ ăn được đưa tới”

Cô đứng dậy ra mở cửa. Thức ăn được khách sạn đem lên.

Hai người lơ đấng ngồi vào bàn ăn trong phòng.

Đang ăn tự dưng hai người cùng đồng loạt ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Khuôn mặt xinh xắn của Hứa Linh nhất thời đỏ lên, cô vội vàng nói: “Còn, còn đói không, tôi gọi cho anh thêm một phần nữa nhé?”

Giang Cung Tuấn cười nhẹ nói: “Tôi ăn no rồi”

“Ừ”

Hứa Linh lớn tiếng nói: “Chuyến bay khởi hành lúc hai giờ, bây giờ trả phòng rồi đi là vừa kịp”

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vậy trả phòng đi”

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.

“Cậu Giang, Cậu về thành phố Tử Đăng à?”

Giang Cung Tuấn nói: “Ừm, tôi đã trở về, Độc Bộ Vân bây giờ ở đâu?”

“Ở một căn hộ trong thành phố, tôi sẽ gửi địa chỉ ngay cho cậu”

“Được”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại Ngay sau đó anh nhận được một tin nhăn văn bản từ Tiêu Dao Vương. Sau khi xem địa chỉ, Giang Cung Tuấn nói: “Trước tiên chở tôi đến khu chung cư Tùng Giang, sau đó cô có thể quay về.

Cảm ơn cô những ngày qua. Đợi tôi khỏe hơn sẽ mời cô bữa cơm”

“Lại không phải người ngoài, khách khí như vậy làm gì, khu chung cư Tùng Giang đúng không?”

“Ừm”

Hứa Linh tùy tay bất một chiếc taxi. Đỡ Giang Cung Tuấn lên xe, nói với tài xế: “Đi đến khu chung cư Tùng Giang.”

“Được”

Tài xế nói một tiếng, sau đó khởi động xe lái vê hướng khu cung cư Tùng Giang.”

Căn hộ ở khu chung cư Tùng Giang. Chung cư này ở không ít người. Bát Bộ Thiên Long còn có vua sát thủ Độc Bộ Vân.

Lúc này Độc Bộ Vân đã thay quân áo, mặc áo vest đen, cạo hết râu trên mặt, hơn bốn mươi tuổi, trông thô kệch và hoang dã, trên người mang theo cảm giác cuồng giã, cho người ta người ta cảm giác giống như là một con hố dữ, dữ tợn và cứng cáp.

Thịch thịch thịch.

Giờ phút này, tiếng đập cửa truyên đến. Giang Ly đi mở cửa. Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, trên mặt cô mang theo vui mừng “Anh Giang, anh đã trở lại?”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật gật đầu, đi vào Những người trong phòng khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn, đều đồng loạt đứng lên, đồng thanh hô một tiếng: “Lão đại.”

Giang Cung Tuấn hơi dừng lại. Hứa Linh giúp anh ngồi xuống, nhìn Bát Bộ Thiên Long đang đứng một bên, ra lệnh: “Thân phận các anh quá đặc thù, ở thành phố Tử Đăng này quá gây chú ý, hiện tại trở về Nam Cương trước đi, khi nào cần, tôi sẽ liên lạc với các anh.”

Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày.

Giang Ly trên mặt mang theo bất mãn, “Anh Giang, anh đây là có ý gì, chê chúng tôi ở thành phố Tử Đằng sẽ cản trở anh sao?”

“Tôi không phải có ý này!”

Giang Cung Tuấn giải thích nói: “Thiên Tử luôn nhìn chằm chằm vào tôi, các anh ở thành phố Tử Đằng sẽ ảnh hưởng kế hoạch của tôi, quay lại Nam Cương đi, Nam Cương cần các anh hơn, đến Nam Cương chờ tôi, không bao lâu nữa, tôi sẽ trở về”

Nhấn Mở Bình Luận