Chương 510: Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng. Trong cơ thể có vô số luồng khí nóng đang chạy loạn ха, thân thể anh cơ hồ như sắp nổ tung.
Nhưng, anh vẫn gắng gượng nhìn chằm chằm Tiêu Dao Phong.
Nhớ lấy mỗi một động tác của ông, nhớ lấy mỗi một lời nói mà ông nói.
Trong địa lao.
Tiêu Dao Phong không ngừng vận động Tiêu Dao
Thập Tuyệt Chưởng.
Xích sắt vang lên tiếng leng keng.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không cầm cự nổi nữa mà ngất đi.
Không biết đã hôn mê bao lâu anh mới từ từ tỉnh dậy. Tiêu Dao Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu cúi rũ.
Anh nhớ ra điều gì đó và nhanh chóng đứng dậy.
Đi về phía Tiêu Dao Phong cách đó không xa.
“Sư phụ”
Anh gọi một tiếng.
Tiêu Dao Phong không có phản ứng gì. Giang Cung Tuấn đến gần ông, khế lay nhe, gọi: “Sư phụ ơi, sư phụ thế nào rồi?”
Ngay khi chạm vào thân thể của Tiêu Dao Phong, Tiểu
Dao Phong liền ngã ra đất.
Giang Cung Tuấn hơi biến sắc, anh nhanh chóng kéo cổ ông tay lên để bắt mạch.
“Cái này?”
Giang Cung Tuấn ngây ra.
Tiêu Dao Phong sớm đã không còn nhịp tim, ông đã chết được nhiều tiếng đồng hồ rồi.
Giang Cung Tuấn thất thần quỳ trên mặt đất, nhìn Tiêu Dao Phong ngã trên mặt đất, nghiêm mặt nói: “Sư phụ, để tử tuyệt đối không phụ lòng hy vọng của người, sau khi rời khỏi đây, nhất định sẽ làm người tốt, bảo vệ gia đình và đất nước bằng chân khí mà người đã truyền dạy
Giang Cung Tuấn đập đầu quỳ lạy vài cái rồi mới đứng
Vừa đứng dậy, anh liền nghe thấy tiếng bước chân. Vọt mình một cái, anh nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh hang đá, cơ thể anh anh chặt vào tảng đả.
Không lâu sau, liền có một vài người đi đến.
“Chủ nhận, đã chết rồi.”
“Cũng đúng, tính toán thời gian, cực hạn của lão già này cũng đến rồi, nhưng đã tìm thấy tiểu tử Giang Cung Tuấn đó chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng ở lối ra vẫn luôn có người canh giữ hần ta tuyệt đối không thể rời khỏi đây, chắc vẫn ẩn náu trong hang động dưới lòng đất này thôi. lên.
“Phải thêm người đi tìm cậu ta “Vâng.”
Bên dưới truyền đến tiếng nói chuyện.
Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không hề manh động.
Ngay sau đó, thi thể của Tiêu Dao Phong đã được đưa ra ngoài, những người bên dưới cũng rời đi.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nhảy xuống khỏi tảng đá, vững vàng đứng trên mặt đất.
“Chân khí hiện tại của mình?”
Giang Cung Tuấn vận động khí công Bắc Đẩu
Vừa vận động, chân khí trong cơ thể giống như nước sông dâng trào, chảy nhanh trong kinh mạch, tập trung tại nắm đấm.
Giờ khắc này, anh cảm thấy được sự mạnh mẽ phi thường của mình, có một cảm giác rằng trên thế giới này không địch thủ nữa.
“Tuyệt đỉnh Thất Cảnh, chân khí gần Bát Cảnh, vận khí của mình cũng quá tốt rồi, bị nhốt ở trong địa lao này nhưng lại đạt được tuyệt đỉnh Thất Cảnh và chân khí gần Bát Cảnh, cảnh giới hiện tại của mình chắc cũng được tính là Thất Cảnh rồi nhỉ?”
Cảm nhận được sức mạnh chân khí hùng hậu của mình, trên mặt Giang Cung Tuấn cũng mang theo vẻ kinh hãi.
Anh bây giờ mạnh hơn với trước đây rất nhiều. Không phải là mạnh lên một chút. Mà là tăng lên theo cấp số nhân.
“Phù!”
Giang Cung Tuấn không nhịn được mà hít sâu một hơi.
“Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng..
Anh nhớ đến những võ công được đánh ra sau khi Tiêu Dao Phong truyền công lực.
Anh nhắm mắt lại, Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng hiện lên trong đầu anh.
Ngay vào lúc anh đang nghiêm túc ngẫm lại, đẳng xa lại truyền đến tiếng bước chân, còn có ánh đèn pin mạnh mẽ không ngừng chiếu rọi.
Anh vận động tất cả sức mạnh, nhanh chóng lao về phía trước.
Phía xa xa, mấy tên bảo vệ cầm đèn pin đi tới để tìm Giang Cung Tuấn trong hang đá dưới lòng đất này.
Hú!
Đúng lúc này, một âm thanh xé gió vang lên.
“Thứ gì?”
Những tên bảo vệ của nhà Tiêu Dao này vội vàng lia đèn pin, nhưng xung quanh đều không có gì cả.
“Chúng mày có nghe thấy tiếng gì không?”
“Nghe rồi, chắc là gió thôi.”
“Đi thôi, tiếp tục tìm kiếm, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.
“Tên nhãi Giang Cung Tuấn này, đúng là chỉ có hắn, đã bị điểm huyệt rồi vẫn có thể giải huyệt mà trốn thoát. Nhưng, hang đá dưới lòng đất này cũng chỉ có một lối ra, còn có bảo vệ canh giữ cửa, hắn ta tuyệt đối không thể trốn ra ngoài, hai ngày nữa, khi các quần hùng trong thiên hạ tế tựu, đó cũng chính là ngày mà cái tên của nhà Tiêu Dao sẽ làm khuynh đảo cả thiên hạ “Vậy Tứ đại gia tộc cổ đại coi như đã chết, Giang Quốc Đạt tính là gì chứ.”
“Chúng mày đoán xem, Giang Quốc Đạt có mang Giang Vô Song đến nhà Tiêu Dao nhận tội không?”
“Ha ha, tao đoán là không, lão tổ không phải đã nói rồi sao, mười hai năm trước ông đã đánh Giang Quốc Đạt phun ra máu.”
Những người trong nhà Tiêu Dao đang tìm Giang Cung Tuấn vừa tìm kiếm vừa nói chuyện phiếm.
Trên bức tường đá trên đỉnh đầu có một người đang nằm sấp trên đó.
Người này chính là Giang Cung Tuấn.
Nghe thấy những lời đám người này, anh liền không khỏi cau mày.
Xem ra, chiến lược lợi dụng anh và Giang Vô Song để chia rẽ nhà họ Giang và nhà Tiêu Dao của Cao Mẫn Ngọc đã rất thành công, hiện tại nhà họ Giang đã xích mích với nhà Tiêu Dao rồi.
“Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Giang Cung Tuấn vận động chân khí, cơ thể anh giống như một con dơi, bay trong hang đá dưới lòng đất, lần này anh khống chế chân khí của mình, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Có rất nhiều người bên dưới, nhưng không ai trong số họ phát hiện ra anh.
Sau một hồi lần lẩn trốn trốn, cuối cùng anh cũng đến được lối ra một cách an toàn. Ở lối ra phía trước, có đệ tử của nhà Tiêu Dao đang canh giữ
Giang Cung Tuấn khẽ cau mày, lập tức vung tay lên, đầu ngón tay thoát ra luồng khí tức mạnh mẽ.
Khí tức tấn công vào huyệt đạo của những người này, bọn họ liền bất tỉnh và ngã xuống đất.
Còn Giang Cung Tuấn thì vội vàng lao ra khỏi địa lao. Sau khi đi ra, bên ngoài vẫn có người canh giữ .
“Ai?”
Anh vừa mới ra ngoài liền bị phát hiện.
Tuy nhiên, những người của nhà Tiêu Dao đứng bên ngoài lối vào đã ngã xuống đất trước khi bọn họ kịp phản ứng.
Giang Cung Tuấn biết tại nhà Tiêu Dao vẫn còn có cao thủ nên dám nấn ná lâu, anh nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó anh liền ra khỏi núi Tây Lăng thuộc địa phận của nhà Tiêu Dao, đi đến thành phố Tây Lăng.
Tại một khách sạn trong thành phố.
Giang Cung Tuấn thuê một căn phòng, rửa mặt một trận.
Trong phòng của khách sạn.
Giang Cung Tuấn ngồi dựa trên ghế, rơi vào dòng suy nghĩ.
Từ cuộc nói chuyện của đám người nhà Tiêu Dao, anh biết rằng hiện tại nhà họ Giang đã đoạn tuyệt với nhà Tiêu Dao, nhà Tiêu Dao muốn Giang Quốc Đạt đưa Giang Vô Song đến nhà Tiêu Dao để nhận lỗi.
Anh đoán rằng chắc hẳn nhà Tiêu Dao đã dùng tính mạng của anh để uy hiếp nhà họ Giang. Nhưng hiện tại anh đã thoát khỏi khó khăn.
Nhà Tiêu Dao đã mất đi thứ có thể đe dọa Giang Quốc
Dat.
Anh đang suy nghĩ, không biết có nên chủ động gọi điện cho nhà họ Giang nói rằng bây giờ anh đã thoát ra được rồi không.
Nhưng mà, anh cảm thấy lúc này cũng chính là lúc có thể nhìn rõ được con người Giang Quốc Đạt.
Nếu Giang Quốc Đạt có thể vì anh mà đưa Giang Vô Song đến nhận lỗi, có thể vì anh mà cùng Giang Vô Song cúi đầu trước nhà Tiêu Dao, vậy thì Giang Quốc Đạt này tạm thời vẫn đáng tin cậy.
Hơn nữa, nhà Tiêu Dao đã mời các võ sĩ trên thế giới về tề tựu, nhà Tiêu Dao rốt cuộc là muốn làm gì?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Giang Cung Tuấn vẫn không chủ động gọi điện thoại.
Anh định tạm thời ẩn náu hai ngày, hai ngày sau sẽ đến nhà Tiêu Dao xem thử tình hình thế nào, xem Giang Quốc Đạt có xuất hiện hay không.
Sau khi nghĩ đến những việc này, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cảnh giới hiện tại của mình?”
Anh cũng không nghĩ đến chuyện của nhà họ Giang và nhà Tiêu Dao nữa.
Anh vận động khí công Bắc Đẩu, chân khí mạnh mẽ trong cơ thể anh lập tức tụ lại trong lòng bàn tay của mình.
“Thật mạnh mẽ, chân khí thật dồi dào.”
Giang Cung Tuấn không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.
Anh không biết rốt cuộc bây giờ mình đang ở cảnh giới thứ mấy, nhưng anh có thể khẳng định rằng, sức mạnh hiện tại của anh chắc chắn đã tiến vào Ngũ Cảnh.
Anh ở lý trong phòng không ra ngoài.
Anh đang lĩnh hội Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng do Tiêu Dao Phong truyền thụ lại.
Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng Tiêu Dao Phong vận động bộ bí kiếp tuyệt học này.
Mỗi động tác của Tiêu Dao Phong đều hiện trong trí nhớ của anh một cách rõ ràng.
Mỗi một chữ của ông đều vang lên trong đầu Giang
Cung Tuấn.
“Chưởng thứ nhất, Tiêu Dao Phách Sơn”
Giang Cung Tuấn đã lĩnh hội khá lâu, đột nhiên bật dậy bắt đầu vận động tay chân.
Nhưng nơi này là khách sạn, anh cũng không thể vận động chân khí, sợ rằng sẽ đánh sập khách sạn này mất.
Anh đứng dậy đi ra khỏi khách sạn, bắt xe đến vùng ngoại ô cách thành phố không xa lắm, đi vào trong rừng sâu núi thẳm, tìm một nơi không có người, bắt đầu luyện đánh chưởng.
Trong rừng, có một bóng người chuyển động cực kỳ nhanh.
Vọt mình một cái đã xuất hiện ở giữa không trung, mạnh mẽ đánh ra một chưởng.
Sức mạnh tập trung ở lòng bàn tay, một luồng khí lực cường đại từ lòng bàn tay tuôn ra, đánh vào phiến đá cách đó độ vài chục mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!