Chương 816: Giao dịch
Phía trước xe quân đội xuất hiện mấy chiếc xe quân đội khác.
Nhưng đây là xe quân hồn.
Một số chiến sĩ vũ trang đầy đủ nhanh chóng bước xuống xe, súng ống đen ngòm nhắm thẳng về phía trước.
Giang Cung Tuấn mặc quần áo bình thường.
Anh xuống xe nhìn về phía những chiến sĩ quân hồn đang cản đường phía trước, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Làm cái gì vậy? Các người có biết đang cản xe của ai không?”
“Biết, đương nhiên là biết rồi”.
Ở phía cuối của đám đông, một người đàn ông trung niên trông chỉ ngoài bốn mươi tuổi bước ra.
Ông ta ăn mặc có chút cổ điển.
Là kiểu quần áo của thời kỳ trước.
Giang Cung Tuấn nhìn người này, trong trí nhớ của anh hình như không có nhân vật như vậy thủ đô.
“Ông là ai?”
“Cậu có thể gọi tôi là Thiên.”
Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn lập tức trầm xuống.
Thiên.
Sao anh lại không biết Thiên được chứ.
Đây là một trong bốn đại cao thủ đứng đầu trong đám thuộc hạ của Vua Trạch Tây một trăm năm trước, một trăm năm trước chính là một cường giả.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của ông ta, hẳn là thực lực của ông ta đã tăng mạnh, nếu không sao lại trở nên trẻ tuổi như vậy.
Anh nhìn Thiên cười lạnh: “Thì ra là ông, ông đem quân hồn đến đây cản đường là có ý gì?”
Thiên liếc nhìn chiếc xe phía sau Giang Cung Tuấn một cái, cười nhạt nói: “Không có ý gì cả, chỉ là hỏi cậu muốn một người”
Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào chiếc xe phía sau Giang Cung Tuấn, nói từng chữ một: “Đưa người ở trên xe giao cho tôi, tôi sẽ lập tức rời đi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Đây là thủ đô. Tôi không tin ông có thể làm được gì, nếu ông muốn đánh thì tôi sẽ theo đến cùng”
“Tôi có thể kéo dài thời gian” Thiên thản nhiên nói: “Những quân hồn khác đã đi đến thế kỷ mới ở Đoan Hùng. Họ sẽ cưỡng bức bắt tất cả các hội viên của thương hội tận thời đại với lý do tụ tập bất hợp pháp. Mặc dù không thể làm gì các người nhưng tạm giữ hai mươi tự giờ thì không thành vấn đề”.
Thiên nói một cách nhẹ nhàng.
Giang Cung Tuấn nắm chặt trường kiếm trong tay.
Nếu đây không phải là thủ đô, có rất nhiều người dân sống xung quanh, thì anh đã ra tay rồi.
Anh biết là không thể đánh.
Ngay sau khi cuộc chiến bắt đầu, chỉ cần một chút khí tức chiến đấu sẽ tràn ngập ra ngoài thì một tòa nhà sẽ bị phá hủy.
“Đừng ép tôi”
Giang Cung Tuấn trong tay cầm Hình kiếm, trên mặt nổi đầy gân xanh, trên người tràn ngập sát khí.
“Tôi chỉ cần Triệu Tuân. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ông ấy. Ông ấy có thể làm cho Đoan Hùng thịnh vượng, khiến Đoan Hùng trở thành cường quốc số một thế giới. Làm sao tôi có thể làm hại ông ấy được? Ý định ban đầu của tôi cũng giống như cậu. Hy vọng Đoan Hùng phồn hoa.”
“Tuyệt đối không thể”
Giang Cung Tuấn một chút cũng không nhượng bộ.
Triệu Tuân quá quan trọng trong sự bố trí của anh.
Người này nhất quyết không thể giao ra.
“Không giao người cũng được.”
Thiên nhìn Giang Cung Tuấn nhếch miệng, ý cười nhàn nhạt.
“Giang Cung Tuấn, chúng ta làm một cái giao dịch được không?”
Giang Cung Tuấn nhìn Thiên, không biết trong đầu Thiên rốt cuộc đang nghĩ cái gì? “Giao dịch gì?”
Thiên cười nhẹ, nói: “Thực ra, Đoan Hùng nằm trong tay ai khống chế thật ra cũng không quan trọng. Tôi một chút cũng chưa từng nghĩ sẽ khống chế Đoan Hùng. Cái tôi muốn là đứng đầu thế giới, mà theo hiểu biết của tôi thì trên thế giới này gia tộc khủng khiếp nhất có thể coi là gia tộc Vampire của phương tây”.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc lắng nghe lời nói của Thiên.
Thiên nói từng từng chữ một: “Không lâu sau, tôi định đi đến phương tây, đi đến gia tộc Vampire. Tôi cần cậu đi cùng. Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn. Từ đó về sau, trên thế giới này cũng không còn thương hội Đại Đông nữa, tôi cũng sẽ không tranh quyền đoạt lợi với cậu nữa”
Trên mặt Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ nghi hoặc, anh hỏi: “Ông đến gia tộc Vampire làm cái gì?”
“Tất nhiên là giết người.”
Thiên hai tay chắp sau lưng, nói chuyện giết người một cách vô cùng nhẹ nhàng.
“Tham vọng của ông cũng lớn quá đi. Theo hiểu biết của tôi, nguồn gốc của gia tộc Vampire rất đáng sợ. Trong gia tộc Vampire, có những ông lão đã sống hơn năm trăm năm, thực lực đã bước vào cảnh giới thứ chín, ông căn bản không phải là đối thủ của họ.”
“Còn nữa, ông chỉ là một tên chạy vặt, thương hội Đại Đông ông nói cũng không tính”. Giang Cung Tuấn không tin Thiên.
Anh cũng sẽ không hợp tác với Thiên.
“Không, không, không Thiên liên tiếp nói ba chữ: “Vương Trạch Tây chết rồi, thương hội Đại Đông bây giờ do tôi định đoạt, hiện tại chờ cậu gật đầu, nếu cậu không gật đầu, vậy thì giữa cậu và tôi chắc chắn sẽ có một cuộc chiến đổ máu.”
“Chết rồi?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt
Vương Trạch Tây đã chết?
Tin tức này quá đột ngột.
“Đúng vậy, chết trong tay Giang Quốc Đạt” Thiên nói đúng sự thật.
Vừa nói xong, một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ phát ra từ người ông ta.
Luồng khí tức này tạo thành một luồng khí mạnh mẽ, xe quân đội phía sau ông ta lập tức chấn động nổ tung, chiến sĩ quân hồn xung quanh ông ta cũng chấn động bay ngược ra ngoài, cuối cùng ngã xuống đất tứ tung.
Mà Giang Cung Tuấn kịp thời ra tay, chặn lại cỗ khí tức này.
Như vậy mới khiến xe đằng sau anh không xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn chằm chằm Thiên, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, trong lòng cũng nổi lên cuồng phong bão táp.
Anh chưa từng giao đấu qua với Thiên.
Chỉ mới nghe nói qua Thiên.
Một trăm năm trước, dưới cờ của Vương có bốn đại cao thủ.
Thiên Địa Lôi Phong.
Mà Thiên đứng đầu trong bốn người.
Chính vì sự tồn tại của tứ tôn cường giả này mà Vương Trạch Tây mới có thể ngồi vững vị trí vua.
Lúc này Thiên đã phóng suất ra khí tức cực kỳ đáng sợ rồi.
Cỗ khí tức này đè ép khí tức của anh xuống.
Cơ thể của anh bị cỗ khí tức này ép hơi đẩy lùi về phía sau
Mặc dù hai người còn chưa đấu với nhau nhưng từ phương diện khí tức, chân khí của Thiên mạnh hơn của Giang Cung Tuấn, điều này cho thấy cảnh giới của ông ta ở trên Giang Cung Tuấn.
Mà Giang Cung Tuấn đã chạm tới ngưỡng cảnh giới thứ sáu.
Cảnh giới của thiên, ít nhất cũng từ cảnh giới thứ sáu trở lên.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang cung Tuấn không tốt lắm. Thiên từng bước đi về phía Giang Cung Tuấn. Ông ta tiến một bước thì Giang Cung Tuấn lại lùi một bước.
Rất nhanh, Giang Cung Tuấn đã lùi đến vị trí xe quân đội.
“Hỏi cậu thêm lần nữa, giao dịch này, cậu có đồng ý hay không?”
Thiên hét lớn lên.
Tiếng gầm vang vọng như sấm rền bên tại Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn mãnh liệt thúc giục chân khí Cửu Tuyệt, cưỡng lại áp lực đáng sợ.
Nhìn Thiên đang từng bước áp sát về phía mình.
Anh biết nếu hôm nay anh không đồng ý thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận ác chiến.
Anh không sợ Thiên.
Bởi vì Thần Công Kim Cương Bất Hoại của anh có lực phòng ngự đệ nhất thiên hạ, cho dù cảnh giới của Thiên cao hơn anh thì cũng chưa chắc phá vỡ được phòng ngự của anh.
Nhưng anh không dám động thủ.
Bởi vì một khi động thủ, khu vực này nhất định sẽ bị phá hủy, đến lúc đó không biết bao nhiêu người sẽ gặp nạn.
Sau nghĩ đến những thứ này, anh nói: “Được, tôi đồng ý với ông”
Bây giờ, anh chỉ có thể đồng ý với Thiên.
Mà giao dịch này đối với anh trăm lợi không một hại.
ít nhất là sau khi đồng ý, Thiên sẽ không đổi địch với anh và Đoan Hùng cũng sẽ nhanh chóng yên ổn.
“Vậy là được rồi”
Thiên tản hết khí tức đi.
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, cười nói: “Tôi sẽ cho cậu thời gian chấn chỉnh thủ đô, giúp đỡ tân vương thượng vị, sau khi tận vương thượng vị, Đoan Hùng ổn định, tôi sẽ lại đến tìm đến cậu và cậu đi cùng tôi chinh chiến ở phương tây”.
Thiên nhếch miệng, phác họa ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn mắt thấy Thiên rời đi.
Mang theo vẻ mặt nghi ngờ, anh nhẹ giọng thì thầm: “Ông ta thực sự hiểu rõ sức mạnh của gia tộc Vampire sao? Rốt cuộc ông ta lấy đâu ra tự tin có thể tiêu diệt gia tộc Vampire hay là có thứ mà ông ta muốn ở trong gia tộc Vampire, thứ này còn quan trọng hơn so với việc khống chế Đoan Hùng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!