Chương 896: Phân chia lợi nhuận
Giang Thời rất bá đạo, vừa mở miệng, chính là muốn Long Nguyên.
“Giang Thời, ông thật sự nghĩ mình giỏi lắm sao?”
Lôi Vương lập tức đứng lên, ông ta giơ tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện sấm chớp, nhìn chằm chằm vào Giang Thời, nói từng chữ một: “Chỉ dựa và ông mà cũng muốn độc chiếm Long Nguyên sao? Long Nguyên là của tôi”
Theo giọng nói của Lôi Vương, mấy dị năng giả khác đều đi đến, xuất hiện sau lưng Lôi Vương. Bọn họ đều phòng bị nhìn Giang Thời và ba người đeo mặt nạ, một khi Lôi Vương hạ lệnh, bọn họ sẽ ra tay.
“Ha ha” Giang Thời cười nhẹ.
Lôi Vương, ông hoàn toàn không để vào trong mắt.
Nếu không phải dựa vào khả năng giết rồng của các dị năng giả, ông đã sớm giết chết Lôi Vương và đảm dị năng giả này rồi.
“Làm sao? Không phục à?”
Giang Thời cười ha ha nhìn Lôi Vương.
“Chết đi.”
Lôi Vương không nói nhiều, vung tay lên, sấm sét quét đến.
Giang Thời vẫn đứng yên tại chỗ, tùy tay phất một cái, trong tay áo xuất hiện một sức mạnh cực lớn, sấm sét cuộn đến lập tức bị đánh bay.
“Đáng ghét” Lôi Vương tức giận.
“Làm cái gì vậy?”
Lúc này, Chiêu Tử Vương đi đến.
Ông ta bị thương rồi, mặt nạ trên mặt đã bong ra, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ dụng mạo của ông ta, trông còn rất trẻ, ít tóc nhưng lại màu trắng, hơn nữa trong đồng tử cũng mang theo những thăng trầm.
Chiêu Tử Vương xuất hiện, thần sắc của Giang Thời cũng trở lên cố kỵ.
“Cầm đến đây.”
Chiêu Tử Vương giơ tay ra.
Người cầm Long Nguyên nhìn Giang Thời.
Giang Thời nhìn chằm chằm Chiêu Tử Vương, chất vấn: “Ông là ai?”
“Ông có thể gọi tôi là Chiêu Tử Vương” Chiêu Tử Vương nhẹ giọng nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy cái tên này, cơ thể Giang Thời hơi lùi về phía sau mấy bước.
Thân là người nhà họ Giang, sao ông ấy lại không biết Chiêu Tử Vương được chứ.
Hơn nữa, ông ấy cũng đã học võ mà Chiêu Tử Vương để lại.
Lúc này, Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn cũng đi đến. Nghe thấy Chiêu Tử Vương nói, hai người đều ngạc nhiên.
Đường Sở Vị ngạc nhiên hỏi: “Ông là Chiêu Tử Vương, chính là ông cho tôi phượng huyết sao?”
Chiêu Tử Vương quay người nhìn Đường Sở Vị, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Sở Vị, cô thật sự không khiến tôi thất vọng. Không ngờ, máu tươi của yêu thú lại có thể tương thích với cô. Nghĩ đến lúc đầu, tôi phải mất thời gian trăm năm mới có thể luyện hóa được phượng huyết”
Giang Cung Tuấn cũng tò mò nhìn Chiêu Tử Vương.
Đây chính là chủ nhân của tổ tiên nhà họ Giang sao?
Cơ thể Chiêu Tử Vương chớp loáng.
Người cầm Long Nguyên ngạc nhiên.
Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại, Chiêu Tử Vương đã xuất hiện phía sau anh ta, nhanh chóng ra tay, cướp lấy Long Nguyên.
Ngay sau đó, Chiêu Tử Vương đã trở về chỗ cũ. Mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong chớp loáng.
Nhìn thấy Chiêu Tử Vương cầm Long Nguyên trong tay, người ở hiện trường đều thất vọng.
Bây giờ Long Nguyên rơi vào trong tay một người mạnh như vậy, muốn cướp không dễ dàng nữa rồi.
Chiêu Tử Vương cầm Long Nguyên, nói: “Tôi cũng không phải là người ích kỷ, Long Nguyên mọi người đều có phần”
Nói xong, ông ta tùy ý phất tay một cái.
Đệ nhất Long kiếm rơi ở phía xa bay đến, anh ta cầm Đệ nhất Long kiếm, chém mạnh vào Long Nguyên.
Âm.
Long Nguyên lập tức vỡ tan.
Từ một viên, biến thành hơn hai mươi viên.
Đúng lúc này, tất cả mọi người đều bay lên không trung, mỗi người chộp lấy một viên.
Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vị cũng lấy được một viên.
Mà Chiêu Tử Vương lấy được hai viên, sau khi thu được hai viên Long Nguyên, trực tiếp đi về phía thi thể của rồng, mở thi thể rồng ra, lấy một ít máu tươi, sau đó quay người rời đi.
Những người khác cũng lần lượt đi lấy máu.
Lúc này, Giang Vô Song cũng đến.
Trong tay cô ta cầm một dụng cụ, đưa cho Giang Cung Tuấn, nói: “Anh Giang, đi lấy máu đi”
Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, sau đó gật đầu: “Ừ”.
Anh cầm lấy dụng cụ của Giang Vô Song, bắt đầu đi lấy máu.
Rồng rất lớn, cho dù đã chết, nhưng cũng chỉ vừa mới chết, máu rồng rất nhiều, mọi người đều lấy được máu rồng.
Mà Giang Cung Tuấn, trực tiếp cầm lấy một cái xô lớn.
Cái xô này được làm bằng vật liệu đặc biệt.
Sau khi phong ấn, máu rồng sẽ không bị động lại.
Sau khi lấy được máu rồng, Giang Cung Tuấn chú ý đến vảy rồng.
Lực phòng bị của vảy rồng này rất mạnh, lấy một ít, nếu như lấy một ít làm thành quần áo, vậy thì có thể chống lại được đòn tấn công của tuyệt thế cao thủ.
Những người khác, cũng đang tìm bảo vật trên người rồng.
Thịt rồng, xương rồng…
Rất nhanh, một con rồng đã bị phân chia xong.
Sau khi giết rồng, không có trận chiến tranh giành gì cả, điều này khiến Đường Sở Vi yên tâm hơn nhiều.
Trên hòn đảo đổ nát, Giang Cung Tuấn nhìn Ba Hoàn, viết trên đất: “Có muốn cùng tôi về nước Đoan Hùng không?”
Sau khi Ba Hoàn nhìn thấy dòng chữ Giang Cung Tuấn viết trên đất, lắc đầu, viết lên trên đất: “Bỏ đi, tôi không đi nữa. Tôi sống một mình quen rồi, không thích nhiều người, không thích náo nhiệt, tôi thích yên tĩnh”
Giang Cung Tuấn viết: “Sau lần này, e rằng sẽ không có ai đến nơi này nữa, ông thật sự không muốn trở về cùng tôi sao?”
Ba Hoàn lắc đầu.
Giang Cung Tuấn cũng không cưỡng cầu.
Sau khi mọi người đều lấy được thứ mà mình muốn, thì trở về trên tàu.
Con tàu chậm rãi quay trở lại.
Trên tàu, phòng của Thiên.
Thiên ngồi trên giường, suy nghĩ.
Trước khi đến đây, sư phụ của ông ta đã hạ lệnh, những người này không được sống sót. Nhưng, bây giờ có một cường giả mạnh như Chiêu Tử Vương, ông ta thật sự không dễ ra tay.
Cũng bởi vì Chiêu Tử Vương, nên sau khi giết xong rồng mới không xuất hiện trận chiến tranh giành gì, nếu không ông ta có thể ra tay rồi.
Ông ta ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ xem giết những người này ngoài biển thế nào.
Nhưng suy nghĩ một lúc, đều không có cách nào hay.
“Chỉ có thể cho nổ thuyền thôi.”
Sắc mặt Thiên âm hiểm.
Bây giờ, cách duy nhất, chính là cho nổ con tàu này.
Ông ta âm thầm rời khỏi phòng, muốn đi xuống dưới, lái một con thuyền nhỏ rời đi, đồng thời cho nổ tàu này.
Mới ra khỏi phòng, đã thấy Giang Thời đứng ở cửa.
Giang Thời nhìn ông ta, khóe miệng mang theo ý cười: “Thiên, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có giờ trò gì”
Thiên cười nói: “Sao có thể chứ, tôi chỉ là ở trong phòng chán quá, muốn ra ngoài đi dạo thôi.”
“Ồ, vậy sao?”
Giang Thời đi đến, đến bên cạnh ông ta, nhanh chóng ra tay, điểm huyệt Thiên.
Tốc độ ra tay của ông ấy quá nhanh, mà trong lòng Thiên có quỷ, cũng không phòng bị gì, mới bị điểm huyệt.
“Ông.”
Sắc mặt Thiên thay đổi.
Giang Thời vác Thiên về phòng, trực tiếp ném Thiên trên giường, nhẹ nhàng nói: “Đợi sau khi về thành phố Tử Đằng, huyệt đạo sẽ được giải. Ở đây đợi đi, cậu đợi ở đây là được rồi.”
Giang Thời nói xong, quay người rời đi.
Ông ấy biết Thiên sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ âm thầm giở trò. Cho nên, vừa mới lên tàu, đã canh chừng Thiên.
Mà lúc này, ở một phòng khác.
Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, Giang Vô Song cũng ở trong một phòng.
Lần này, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đều lấy được Long Nguyên.
Bởi vì một viên Long Nguyên hoàn chỉnh bị Chiêu Tử Vương đánh vỡ, biến thành hơn hai mươi viên, cho nên đến cả Giang Vô Song chạy đến sau cũng lấy được một viên.
Ngoài ra, Giang Cung Tuấn còn lấy được một số máu rồng, một số thịt rồng, và một số xương rồng, còn có vảy rồng nữa.
Những bảo vật khác trên người rồng đều bị những cường giả khác phân chia.
Về phần ai lấy được cái gì, Giang Cung Tuấn cũng không biết rõ.
“Đây chính là Long Nguyên?”
Giang Cung Tuấn nhìn Long Nguyên trong tay.
Long Nguyên mà anh lấy được, chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ, toàn thân có màu xanh lục, trong đó, còn lờ mờ phát ra ánh sáng màu lục lam.
“Thứ này khiến người ta gia tăng công lực sao?” Giang Cung Tuấn lẩm bẩm.
“Ừ, đúng vậy”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!