Chương 1105: Đoàn tụ
Tiêu Hào vừa định ra tay, giảng một cú giết chết Liễu Kiến Phong.
Một chiều này có thể khiến cho Liễu Kiến Phong giống hệt với mười lăm người kia, nổ vụ thành một vũng máu.
Nhưng mà, Liễu Nguyệt Hân lại kéo cánh tay của Tiêu
Hào lại, ngăn cản Tiêu Hào.
Liễu Nguyệt Hân nói: "Liễu Kiến Phong, anh nên tự sát “Để cho anh được chết toàn thấy đấy.
Liễu Nguyệt Hân lại mềm lòng quá đi mất. Bất luận như thế nào thì Liễu Kiến Phong cũng vẫn là anh họ của cô.
Vào giây phút cuối cùng, Liễu Nguyệt Hân vẫn muốn để cho Liễu Kiến Phong được chết toàn thấy
Liễu Nguyệt Hân rút một con dao găm ra, ném đến phía trước mặt Liễu Kiến Phong. Vào thời khắc cuối cùng này, có lẽ Liễu Kiến Phong đã thực sự hối hận rồi.
Anh ta nhìn về phía Liễu Nguyệt Hân, ngắm nhìn cô gái cùng lớn lên với chính mình này, trong lòng vô cùng hỗn đôn.
Khi còn nhỏ mọi người vẫn đều là người một nhà, đi." tương thân tương ái.
Có những quãng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc. Nhưng một khi con người đã trưởng thành sẽ thay đổi. Đối với gia tộc và công ty mà nói thì lợi ích mới là tất
Sự phát triển là tương lai của gia tộc mới là tất cả.
Liễu Nguyệt Hân trở thanh một con cờ của gia tộc, trở thành con cờ để liên kết mối quan hệ thống gia với gia tộc thế lực khác.
Nhưng Liễu Kiến Phong cũng có khác gì một con cờ đầu cơ chứ? Nếu như năm đó nhà họ Liễu không nhúng tay vào kế hoạch giết chết cả nhà Tiêu Hào.
Nếu như nói hết chuyện này cho cả gia đình của tôi và Tiêu Hào biết.
Thì mọi chuyển sẽ có một diễn biến khác rồi.
Có lẽ người nhà họ Liễu vẫn sẽ luôn tương thân tương ái yêu thương lẫn nhau...
Liễu Kiến Phong nhặt con dao găm dưới mặt đất lên, cửa thật mạnh vào cổ của chính mình.
Liễu Kiến Phong đã tự sát rồi, sạch sẽ và dứt khoát. Trước khi anh ta chết, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. “Xin lỗi, có lẽ... “Là lỗi lầm của chúng tôi.”
Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết của Liễu Kiến Phong.
Việc báo thù sớm đã nuốt chửng cả linh hồn của anh ta rồi. cả.
Liễu Kiến Phong đương nhiên biết được rằng ngay từ khi bắt đầu đã chính là lỗi lầm của nhà họ Liễu.
Nhưng có những chuyện một khi đã xảy ra thì sẽ không có cơ hội để cứu vãn nữa rồi. Cho dù bố và ông nội đã làm sai chuyện gì thì việc bọn họ bị giết, với tư cách là con là cháu đương nhiên phải bảo thù.
Cục diện giữa anh ta với Tiêu Hào sớm đã định sẵn là không chết sẽ không ngừng.
Con người khi sắp chết sẽ nói ra những lời tốt.
Có lẽ vào thời khắc cuối cùng trước khi chết Liễu Kiến Phong đã thực sự nhận ra lỗi lầm của mình rồi.
Tự sát chinhs là kết cục tốt nhất dành cho Liễu Kiến
Phong.
Nếu như để Tiêu Hào ra tay Liễu Kiến Phong chắc chắn sẽ thịt nát xương tan, thần hồn vỡ vụn.
Vào lúc này Tiêu Hào đi về phía mọi người. “BỐ”
Bạch Khả Như là người đầu tiên xông tới, nhào vào trong lòng Tiêu Hào.
Đã gần một năm không gặp Bạch Khả Như rồi, cô bé lại cao lên rồi.
Tiêu Hào ôm lấy Bạch Khả Như vào trong lòng, yêu chiều vuốt gương mặt bé nhỏ đáng yêu của Bạch Khả Như, “Bố, đã rất lâu không được gặp bố rồi, rốt cuộc bố đã đi đầu thế?" “Bố ơi con nhớ bố quá đi mất, bố ơi bố đến đây mà không đem theo đồ ăn ngon gì cho con à “Bố ơi, bọn con bị nhốt ở trong núi rất lâu rồi, chẳng có cách nào có thể ra bên ngoài được. “Con muốn đi ra ngoài đi chơi, bố ơi, bố đưa con ra bên ngoài đi chơi có được không bố?”
Trên gương mặt của Tiêu Hào nở một nụ cười vô cùng vui mừng. “Được được, bé con à, con nói cái gì bố cũng đều đồng ý với con hết. “Bố đương nhiên có đem tới cho con một món quà nhỏ rồi!" “Để hôm khác bố sẽ đưa con ra bên ngoài đi chơi nhé.”
Tiêu Hào giống như biến ảo thuật vậy, từ trong tay xuất hiện một viên bảo ngọc lấp lánh sắc màu. Viên bảo ngọc bé bằng một quả bóng bàn, phản chiếu đủ loại màu sắc.
Bên trong chiếc nhẫn không gian của Tiêu Hào có rất nhiều lại bảo ngọc khác nhau. Sau khi Bạch Khả Như nhìn thấy viên bảo ngọc vô cùng đẹp để đó liền vô cùng kinh ngạc tới há hốc mồm. "Oa..." “Đẹp quá đi mất”
Bạch Khả Như ngay lập tức tóm lấy viên bảo ngọc, quyến luyến không nỡ rời tay. “Cảm ơn bố ạ.”
Bạch Khả như chu chiếc môi nhỏ bé lên hôn mấy cái liền lên mặt của Tiêu Hào, vui vẻ không ngớt.
Sau đó cầm theo viên bảo ngọc đi chơi. Gương mặt của những người khác khi nhìn thấy Tiêu
Hào đã không còn nhiệt tình như trước kia nữa, mà hơn cả là tôn kính anh.
Trước kia bọn họ không hề biết rằng Tiêu Hào chính là
Đế Vương đợi đầu, chỉ biết là Tiêu Hào là một vị tướng sĩ vô cùng mạnh mẽ và giỏi giang, là người bạn của bọn họ. Sau đó núi Bàn Long bị phong tỏa thì mọi người mới biết Tiêu Hào chính là Đế Vương đời đầu Mà Tiêu Nam lại bị Đế Vương Khu phát lệnh truy nã.
Tướng mạnh của Đế Vương Khu đi tới đích thân tuyên bố lệnh truy nã, bảo người thân và bạn bè của Tiêu Hào pahir ở yên trong núi Bàn Long, không được đi đâu hết.
Lúc đó, sau khi mọi người biết được chuyện Tiêu Hào chính là Đế Vương đã không khỏi kinh ngạc.
Bọn họ đều không dám tin. Bởi vì trong mắt bọn họ Đế Vương là một vị thần cao cao tại thượng.
Là sự tồn tại mà chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể với tới được.
Giống hệt như một người bình thường vậy, bỗng nhiên có một ngày nhận được tin tức rằng người bạn bên cạnh mình, một người thân thiết, giống như sự tồn tại siêu cao cấp của Jack Ma vậy.
Đợi sau khi bọn họ đã hoàn toàn chấp nhận được chuyện này, trong lòng bọn họ ngoại trừ sự vui vẻ còn có cả sự lo sợ.
Điều vui vẻ là bọn họ có một người bạn là một vị Đế Vương cao cao tại thượng, tồn tại giống như một vị thần vậy.
Còn điều lo sợ là người bạn của bọn họ bây giờ đàn bị truy nã. Bọn họ đã bị liên lụy, bị nhốt ở trong này không có cách nào có thể ra ngoài được.
Ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Hào lướt qua gương mặt của mọi người. “Chuyện trước kia thành thật rất xin lỗi mọi người, bởi vì thân phận của tôi đặc biệt nên mới không thể nói cho mọi người biết được. “Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, tôi bị truy nã, tôi đã liên lụy khiến mọi người bị nhốt lại ở trong này, thành thực rất xin lỗi.” “Có điều mong mọi người hãy yên tâm, không bao lâu nữa tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi nơi đây, sinh sống an toàn ở bên ngoài." ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nha*nh nhất
Tiêu Hào xin lỗi mọi người.
Đỗ Thanh Như nở một nụ cười dịu dàng đi về phía Tiêu
Hào. “Anh cả Tiêu Hào, nhà họ Đỗ chúng tôi đã chẳng còn gì từ rất lâu rồi, đối với tôi mà nói, nơi đây chính là nhà của tôi, mọi người đều là người thân của tôi.” “Tất cả mọi việc mà anh làm chúng tôi đều biết rằng anh chắc chắn không phải là kẻ phản bội của Kỳ Hạ.” “Anh là người chính nghĩa như thế, sao có thể phản bội
Kỳ Hạ được cơ chứ?” “Chúng tôi tin rằng trong chuyện này chắc chắn có chuyện gì đó hiểu lầm hoặc là có nội tình bên trong
Bạch Ái Linh cũng đi tới nói: “Anh cả Tiêu Hào, chúng tôi đều tin tưởng anh “Chúng tôi sống ở đây cũng rất tốt, mỗi ngày đều ở đây tu luyện, vừa có đồ ăn ngon lại vừa có đồ uống tốt nữa. “Hơn nữa phong cảnh ở núi Bàn Long cũng rất đẹp, thỉnh thoảng cũng có thể đi ra bên ngoài du ngoạn ngắm cảnh” “Chúng tôi cũng đều rất tự do, ở đây không hề bí bách tí nào hết. Trương Mạn Mạn nói: “Đúng thế, mọi người ở cùng nhau đều rất tốt.” “Tôi cũng nhờ có anh cả Tiêu Hào mới trở thành một người tu luyện giỏi giang thế này." “Tất cả mọi thứ, tôi đều chưa từng hối hận.” “Anh cả Tiêu Hào, là người mà tôi tôn kính nhất.”
Lúc này Đường Minh Tam cũng đi tới vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Hào.
Đường Minh Tam vẫn giống như trước kia, dường như Tiêu Hào ở trước mắt không phải là một vị Đế Vương cao cao tại thượng, mà vẫn là người anh em tốt của anh ta.
Sau đó, Đường Minh Tam ôm lấy Tiêu Hào. “Tên nhóc nhà cậu, không ngờ lại là một vị Đế Vương đời đầu cơ đấy.” “Cậu giấu làm cho chúng tôi khổ sở thật đấy.”
Tiêu Hào cũng ôm chặt lấy Đường Minh Tam.
Trong lòng Tiêu Hào, Đường Minh Tam vẫn luôn là người anh em tốt của anh.
Từ trước tới nay chưa từng thay đổi. Nhưng Đường Minh Tam vẫn luôn muốn giết chết Tiêu
Hào.
Trước kia khi biết được Tiêu Hào chính là Đế Vương, anh ta suýt chút nữa thì bị dọa tới chết.
Anh ta vẫn luôn cùng với cậu chủ Tần lập kế hoạch, ẩn nấp bên cạnh bạn bè của Tiêu Hào, tìm cách giết chết Tiêu Hào.
May mắn là Đường Minh Tam vẫn luôn ẩn náu vô cùng kỹ lưỡng, vẫn luôn âm thầm hành động, chưa hề bị lật tẩy.
Nếu như Đường Minh Tam thực sự bị lật tẩy thì anh ta sao có thể là đối thủ của Đế Vương được cơ chứ?
Sau khi Đường Minh Tam biết được thân phận thực sự của Tiêu Hào, anh ta thực sự đã muốn từ bỏ ý định đối đầu với Tiêu Hào.
Nhưng có những chuyện một khi đã làm ra thì sẽ không thể nào quay đầu lại được nữa.
Cho dù Tiêu Hào là Đế Vương thì Đường Minh Tam cũng vẫn phải nghĩ mọi cách để giết chết Tiêu Hào.