Chương 1127: Rút lui
Ở chiến trường cách đó hai mươi kilet.
Tiêu Hào và một nghìn quân Cấm Vệ đánh đến nỗi khó phân thắng bại.
Tiêu Hào sử dụng hỏa diệm màu trắng, không có năng lượng huyết mạch cường đại thì cũng chỉ có thể đánh ngã từng quân Cẩm vệ.
Nhưng bọn chúng lại tiếp tục bò dậy quyết chiến với
Tiêu Hào.
Trong chốc lát, cả hai bên đều không làm gì được nhau.
Đế Vương Thần Mộc, Đại đế Đông Hoàng và Đế vương Tây Độc cùng quan sát trận quyết chiến trước mắt.
Ba người đều tin rằng quân Cấm Vệ muốn giết chết
Tiêu Hào chỉ là vấn đề thời gian.
Quân Cẩm Vệ càng đánh càng hăng, lúc này Tiêu Hào giống như đang đánh nhau với một nghìn Đế vương cùng một lúc.
Mỗi một chiều và mỗi một lần tấn công của anh đều tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Không bao lâu, sau khi lực lượng của Tiêu Hào cạn kiệt, Tiêu Hào cũng sẽ bị bao vây rồi giết chết.
Mà đúng lúc đó, Trần Bắc Huyền đi tới từ đằng xa, thảm hại không thể tả nổi, vội vàng nói: "Đế vương Thần Mộc, có chuyện không hay rồi, Ma Đế Ninh Khinh Vân của
Ma Đô đến rồi!" Đế vương Thần Mộc và hai Đế vương khác đều lắp bắp kinh hãi.
Đế vương Thần Mộc nói: "Ma Đế tới rồi, ha ha, thật náo nhiệt" "Xem ra tin tức vẫn bị truyền ra ngoài, bản lĩnh của Viêm Để thật là lớn, vậy mà lại đi tiết lộ tin tức cho Ma Đô. Trên mặt Đế vương Thần Mộc cũng không có bao nhiều lo lắng.
Đại đế Đông Hoàng nói: "Lực lượng của quân Cẩm Vệ mạnh như thế, cho dù Ma Để có đến thì có làm sao?" "Vừa khéo, chúng ta mượn lực lượng của quân Cẩm
Vệ khống chế Ma Đế ở chỗ này, nếu như có thể giết chết
Ma Đế, thì không còn gì tốt hơn."
Đế vương Tây Độc cũng cười đầy nham hiểm, nói: "Đúng vậy, lần này Ma Đế xuất hiện thì đã nói rõ tội danh của Tiêu Hào định chắc rồi." "Trước đây Viêm Đế còn nói Tiêu Hào vô tội, vẫn một mực kêu oan cho Tiêu Hào, bảo vệ Tiêu Hào." "Bây giờ mọi người đều thấy được, Ma Đế tới trợ giúp Tiểu Hào, vậy hôm nay chúng ta phải mượn cơ hội này giết cả Ma Đế.
Trần Bắc Huyền không nghĩ tới những người này sẽ tàn nhẫn như vậy.
Đương nhiên trong lòng Trần Bắc Huyền cũng muốn như thế, giết chết Ma Đế, đến lúc đó cho dù có khai chiến với Ma Đó cũng không sợ thiệt thòi,
Dù sao lần này Đế Vương Khu cũng là xuất quân có lý do, truy bắt kẻ phản quốc, bất cứ kẻ nào ngăn cản Đế Vương truy bắt kẻ phản quốc đều có thể tính là kẻ địch, giết bọn họ.
Cho dù là Ma Đế cũng không ngoại lệ Tuy rằng Tiêu Hào đã tiêu hao cực độ nhưng thể lực của Tiêu Hào cũng vô cùng dồi dào.
Bởi vì Tiêu Hào là cơ thể linh hoạt, với lại huyết mạch trong cơ thể có nhiều loại, đều là lực lượng cường đại như thế, dường như dùng mãi cũng không hết.
Mặc dù Tiêu Hào bị bao vây trong một chốc, không có cách nào thoát thân,
Nhưng mà Tiêu Hào cũng đang đánh với những Đế vương này để tôi luyện lực lượng của mình, bởi vì sau khi toàn bộ huyết mạch hoàng thất yêu tộc và huyết mạch Kỳ Lân của Tiêu Hào thức tỉnh thì chưa đánh với Đế vương cường đại.
Chủ yếu hơn là huyết mạch Không Linh trong cơ thể
Tiêu Hào đã hoàn toàn thức tỉnh, huyết mạch Thái Hư cũng đã thức tỉnh. Anh cần tham gia chiến đấu với cường giả cảnh giới
Đế vương, rèn luyện năng lượng huyết mạch của mình. Mà bây giờ đánh nhau với hơn một nghìn quân Cẩm
Vệ, điên cuồng rèn luyện, điều này có lợi ích rất lớn đối với Tiêu Hào, giống như thứ thuốc vô cùng bổ dưỡng.
Những quân Cẩm Vệ này muốn giết chết Tiêu Hào, đối với Tiêu Hào mà nói thì cũng chỉ là cơ hội nghìn năm khó gặp.
Tôi luyện lực lượng của mình, thăng cấp tu vi của mình, Tiêu Hào hoàn toàn có thể tạm thời coi nơi này như chiến trường thí luyện.
Hơn nữa Ma Tôn cam đoạn với Tiêu Hào, chỉ cần Tiêu Hào cố gắng ở lại đây thí luyện là được.
Những chuyện khác không cần phải lo.
Nếu như lực lượng cuối cùng của Tiêu Hào thật sự tiêu hao hết thì cũng không sao. Lúc Ma Tôn ra tay, chỉ vài phút là sẽ đánh cho toàn bộ quân Cấm Vệ bị thương.
Ma Tôn bảo đảm với Tiêu Hào anh ta có lực lượng tuyệt đối, có thể phá giải những khôi giáp và vũ khí này.
Vì vậy Tiêu Hào không hề lo lắng cho an nguy của mình chút nào, anh chỉ lo lắng cho Liễu Nguyệt Hân bên kia sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Mà lúc này, đột nhiên Trần Bắc Huyền xuất hiện, anh ta mang tới một tin tức: Ma Đế đến rồi!
Tiêu Hào nghe thấy Ninh Khinh Vân đến trợ giúp, trong lòng anh vô cùng hài lòng.
Lần này anh không cần lo lắng nữa, chỉ cần có Ninh Khinh Vân bảo vệ người nhà của mình, vậy thì bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn người nhà anh nữa.
Đế vương Thần Mộc và ba Đại Đế vương đứng trên lưng một con thú bay, quan sát từ trên cao.
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Hào bị bao vây bị tiêu diệt, bị giết nhưng không có biện pháp nào, trên khuôn mặt mỗi người bọn họ đều mang theo sự hưng phấn.
Bọn họ đều cho rằng Tiêu Hào chết chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng thời gian trôi qua, sắc mặt Đế vương Thần Mộc càng nghiêm trọng, vẻ hưng phấn trên mặt đã tan biến không còn vết tích, thay vào đó chính là sự lo lắng.
Đế vương Thần Mộc nói: "Các ông có phát hiện ra Tiêu Hào đánh lâu như vậy, càng đánh càng hăng không" "Hắn tiêu hao rất nhiều, nhưng mà dưới sự vây đánh của nhiều Đế Vương như vậy thì hình như càng đánh càng kích thích, dường như hắn đang tôi luyện lực lượng của chính mình."
Rất nhanh ba Đại Đế vương khác cũng nhận ra, thị lực của bọn họ vô cùng tốt, đều phát hiện ra Tiêu Hào nhờ vào trận đại chiến này đang tự rèn luyện. Trần Bắc Huyền không nhịn được mắng to: "Tiêu Hào chết tiệt!" "Chúng ta dẫn quân Cấm Vệ tới giết hắn, vậy mà hắn lại mượn lực lượng quân Cấm Vệ để tự rèn luyện!" Đại đế Đông Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Cho dù có như thế thì sao?" "Chẳng lẽ lực lượng của Tiêu Hào là vô cùng vô tận sao?" "Dù sao đến khoảnh khắc hẳn tiêu hao gần như toàn bộ thì bốn người chúng ta đồng loạt ra tay, liên hợp với quân Cấm Vệ giết chết Tiêu Hào!"
Đế vương Tây Độc cũng nói: "Đúng vậy, Tiêu Hào chống đỡ được nhiều lắm là ba bốn tiếng mà thôi, chúng ta có rất nhiều thời gian để đợi ở đây."
Đế vương Thần Mộc gật đầu nói: "Không sai, hôm nay
Tiêu Hào chắc chắn phải chết!" "Hơn nữa chúng ta vẫn còn sự sắp đặt khác, chỉ cần sau khi Ma Đế tới là chúng ta một mẻ bắt gọn Ma Đế và Tiêu Hào luôn!"
Mà đúng lúc này, một bóng trắng vụt qua.
Võ Thần vốn không biết tình huống thật sự của Tiêu
Hào bên này.
Từ xa, anh ta nhìn thấy có hơn một nghìn chiến sĩ mặc áo giáp vàng đang vây đánh Tiêu Hào. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh n*hất
Giết Tiêu Hào không còn sức đánh trả.
Võ Thần phẫn nộ cực kỳ, trực tiếp giơ đại đạo màu vàng lên, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, gia nhập trận chiến!
Võ Thần đi tới bên cạnh Tiêu Hào, vung tới một đao. Toàn bộ mười mấy quân Cẩm Vệ trước mắt bay ra ngoài, khôi giáp trên người vỡ tung tóe.
Mười mấy người ngã xuống đất, không ngừng học máu.
Tiếp đó lại là một đao bổ về phía bên phải, hơn ba mươi quân Cẩm Vệ bay ra ngoài, ngã xuống đất mất đi sức chiến đấu. Tiêu Hào còn tưởng là Ninh Khinh Vân đến chi viện cho mình, không nghĩ tới người đến chi viện lại là Võ Thần! Trên mặt Tiêu Hào hiện ra vẻ cảm kích, nói: "Võ Thần, thật không ngờ rằng anh cũng đến."
Vẻ mặt Võ Thần tràn đầy sát khí, nói: "Tiêu Hào, anh là ân nhân của thủ đô Võ Thần, lại là ân nhân cứu mạng của tôi và ngài Kim Quang !" "Lúc tôi biết Tiêu Hào gặp nguy hiểm đã chạy tới ngay lập tức!"
Võ Thần đang nói, lại bổ tới một đao, lại có mười mấy người bị đánh bay, có năm người bị giết chết ngay tại chỗ. Trong thoáng chốc, tất cả quân Cẩm vệ liên tiếp lùi về phía sau, không dám tiến lên.
Những quân Cẩm vệ này giống như mấy quân Cẩm vệ bị giết chết lúc trước.
Bọn họ chưa từng gặp được tình huống như thế, khôi giáp và lực lượng của bọn họ là vô địch.
Nhưng lần này có một cường giả đến, mỗi một đạo hạ xuống đều có thể giết chết mười mấy người bọn họ.
Đế vương Thần Mộc nhìn một màn này cũng hết sức khiếp sợ, hạ lệnh: "Rút lui!" "Tất cả quân Cẩm vệ nghe lệnh, lập tức rút lui! Không được hiếu chiến!"
Quân Cẩm vệ là át chủ bài mạnh nhất, là hậu thuẫn lớn nhất của Kỳ Hạ, dứt khoát không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
Quân Cẩm vệ của Kỳ Hạ tổng cộng chỉ có ba nghìn người, lần này điều động hơn một nghìn người, nếu có đại sự xảy ra thì Đế vương Thần Mộc không thể gánh nổi trách nhiệm.
Quân Cấm Vệ nhanh chóng rút lui ngay lập tức, tất cả đi tới bên cạnh Đế vương Thần Mộc. Bọn họ đứng thật chỉnh tề, lại chờ đợi mệnh lệnh một lần nữa.
Nhưng toàn bộ khí thế quyết chí tiến lên trên người quân Cấm Vệ đều tiên tán hết. Hiện giờ hơi thở trên thân mỗi một người đều hỗn loạn, bọn họ đang khẩn trương, đang hoảng hốt, đang sợ sệt.
Toàn bộ tầm nhìn của Đế vương Thần Mộc và ba Đại Đế vương đều rơi xuống người Võ Thần, sau khi bọn họ nhìn thấy Võ Thần, cơn giận đã bay ngút trời.
Đế vương Thần Mộc quát to: "Võ Thần, sao cậu lại tới đây?" "Sao lại muốn trợ giúp Tiêu Hào?" "Cậu không biết hành vi của cậu là gì sao?" "Tiêu Hào là kẻ phản quốc của Đế vương Khu bọn tôi, bây giờ chúng tôi đang bắt tội nhân phản quốc, vậy mà cậu lại dám nhúng tay vào chuyện này!" "Cậu thật là không biết tốt xấu, không biết điều!"
Võ Thần cười lạnh, nói: "Tiêu Hào là kẻ phản quốc của
Đế Vương Khu, nhưng Tiêu Hào là ân nhân cứu mạng của tôi, là ân nhân của thủ đô Võ Thần." "Bây giờ ân nhân của tôi gặp chuyện, với tư cách là bạn bè, đương nhiên tôi qua đây là muốn đền ơn!" "Hôm nay có tôi ở đây, bất luận kẻ nào muốn thương tổn Tiêu Hào và bạn bè của cậu ấy thì phải bước qua xác của tôi!"
Thái độ của Võ Thần vô cùng cương quyết.
Không có bất kỳ thương lượng dư thừa nào, Võ Thần đứng bên cạnh Tiêu Hào, chuẩn bị xuống đao giết người.