Chương 1195: Kiếm pháp Tinh Thần
Sau khi thảo luận xong mọi thứ, Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân rời khỏi thủ đô Võ Thần.
Trên đường, Ninh Khinh Vân vô cùng tò mò, nói: "Tiêu Hào, bên anh còn quen biết Đế Vương nào không?" "Nếu như không có, Ma Đô của chúng ta còn có Đế
Vương. "Mặc dù không phải Đế Vương cấp cao nhưng cũng có thể góp thêm một số. "Đến lúc đó, hai người chúng ta làm lực lượng chiến đấu chính"
Tiêu Hào thần bí khó lường cười một tiếng: “Lần này tôi một ứng cử viên tốt nhất." "Ồ?" Ninh Khinh Vân không nghĩ ra được bên cạnh Tiêu Hào còn có ai. "Còn có Đế Vương nào nữa?"
Tiêu Hào cười nói: “Lần này, tôi để Nguyệt Hân đi xuất chiến cùng với tôi."
Ninh Khinh Vân nghe thấy lời của Tiêu Hào, sắc mặt cổ quái. "Không cần nói đùa chứ, Liễu Nguyệt Hân cũng không phải cảnh giới Đế Vương" "Nguyệt Hân còn cách cảnh giới Đế Vương mười vạn tám nghìn dặm, làm sao có thể tham gia cuộc thi tranh bá
Đế Vương?"
Tiêu Hào cười cười, nói: "Khinh Vân, vậy cô nói, tôi cần bao lâu để từ một người bình thường biến thành một Đế Vương?"
Ninh Khinh Vân nói: "Anh khác với người ta, thể chất của anh đặc thù" "Hiện tại anh là cơ thể linh hoạt trong truyền thuyết, có thể chứa đựng toàn bộ sức mạnh trên thế giới." "Cho nên, trong mấy năm ngắn ngủi anh liền có thể trở thành Đế Vương cao cao tại thượng" "Những người khác căn bản không làm được"
Tiêu Hào nói: "Tôi tin Nguyệt Hân nhất định có thể làm được." "Trước đó, Nguyệt Hân đã đạt được tinh huyết Ma
Thần" "Bây giờ, huyết mạch của tôi đã hoàn toàn thức tỉnh, chờ sau khi tôi trở về sẽ dùng huyết mạch Không Linh cải tạo thể chất cho Liễu Nguyệt Hân" "Tôi tin Liễu Nguyệt Hân nhất định có thể đột phá cảnh giới Đế Vương."
Ninh Khinh Vân vẫn còn có chút lo lắng, nói: "Thật sự có thể chứ?" "Cưỡng ép dùng ngoại lực để Nguyệt Hân thăng lên cảnh giới Đế Vương, chỉ sợ không có lợi với Nguyệt Hân.
Tiêu Hào cười một tiếng thần bí, nói: "Trước đó khi tôi đi tộc Sửa Sư, đầu tiên đi đến kho tàng của tộc Sửa Sư, lấy hết toàn bộ bảo vật ở trong nhà" "Tóm lại, Khinh Văn cô cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện không mà tôi không nắm chắc"
Trước kia Tiêu Hào chấp hành nhiệm vụ bên ngoài đã làm rất nhiều chuyện, bỏ Liễu Nguyệt Hân ở nhà một mình và ở nơi khác. Liễu Nguyệt Hân vẫn luôn tu luyện liều mạng, chính là muốn đuổi kịp bước chân Tiêu Hào, cùng hành động với
Tiêu Hào.
Bất luận xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng muốn ở một chỗ với Tiêu Hào.
Liễu Nguyệt Hân đã đợi Tiêu Hào trọn vẹn sáu năm.
Sau khi Tiêu Hào trở về, thế nhưng hai người ở cùng với nhau chưa được bao lâu, Tiêu Hào vẫn luôn ở bên ngoài.
Cho nên, lần này Tiêu Hào quyết định muốn cải tạo toàn diện thân thể của Liễu Nguyệt Hân, để Liễu Nguyệt Hân đột phá cảnh giới Đế Vương.
Về sau bất luận xảy ra chuyện gì, Tiêu Hào cũng hy vọng được sánh bước với Liễu Nguyệt Hân.
Đương nhiên, có Tiêu Hào trông coi Liễu Nguyệt Hân, chắc chắn anh sẽ không để Liễu Nguyệt Hân có bất kỳ nguy hiểm nào.
Sau khi Ninh Khinh Vân nghe thấy quyết định của Tiêu Hào có hơi oán trách: "Anh chỉ nghĩ đến Liễu Nguyệt Hân, trong lòng suốt ngày cũng chỉ có Liễu Nguyệt Hân." "Chẳng lẽ tôi với anh cùng nhau hành động không tốt sao?"
Ninh Khinh Vân cố ý nói như vậy.
Cô ta thích cảm giác ở cùng với Tiêu Hào, thích hai người đơn độc ở với nhau.
Tiêu Hào cười cười, nói: "Chẳng lẽ cô không thích ở chung với Nguyệt Hân sao?". "Tôi nhớ Nguyệt Hân từng nói, trước đó khi ở Linh Trì, hai người các cô thường xuyên ở cùng nhau." "Thậm chí hai người còn lén lút đi ra ngoài dạo phố, mua sắm, chơi quên cả trời đất" "Cô còn dẫn Nguyệt Hân đi mấy nơi chơi bời. Hơn nữa
Liễu Nguyệt Hân còn uống rượu đến say bí tỉ."
Ninh Khinh Vân liếc Tiêu Hào một cái, nói: "Cái này có thể giống nhau sao?" "Tôi cùng với Nguyệt Hân là hai chị em thân thiết." "Bỏ đi bỏ đi, tôi không nói với anh nữa, anh là đồ đầu gỗ."
Trong lòng Ninh Khinh Vân thật ra không muốn ba người chung đụng với nhau. Ninh Khinh Vân thấy dáng vẻ hai người Tiêu Hào và
Liễu Nguyệt Hân anh anh em em, trong nội tâm liền không thoải mái.
Nhưng Ninh Khinh Vân hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Hào.
Bây giờ sắp thi đấu tranh bá Đế Vương, lấy đại cục làm trọng.
Vả lại, Tiêu Hào chú trọng bồi dưỡng Liễu Nguyệt Hân, cũng là vì tương lai của hai người bọn họ.
Hai người đã trở lại Ma Đô, Tiêu Hào tiếp tục bế quan ở đảo Bí Long.
Bí Long Hắc Ám vô cùng phiền muộn.
Lần này ra ngoài vốn dĩ muốn chơi vui một chút, kết quả xảy ra nhiều chuyện như vậy, cứ luôn trốn ở trong tối.
Thật không dễ mới đi một lần tới thủ đô Võ Thần cũng không thể hiện thân.
Bởi vì nhiều năm trước kia thủ đô Võ Thần và Ma Đô thường xuyên bùng nổ chiến tranh.
Bí Long Hắc Ám qua nhiều thế hệ đã giết chết rất nhiều người ở thủ đô Võ Thần. Cho nên Bí Long Hắc Ám cũng không thể hiện thân. Một khi hiện thân liền sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Hiện tại, Tiêu Hào đã trở lại đảo Bí Long bế quan tu luyện, Bí Long Hắc Ám cực kỳ không vui.
Sau khi Bí Long Hắc Ám trở lại liền làm ổ tại địa bàn của mình ngủ say.
Nó rất không kiên nhẫn cùng tu luyện với Tiêu Hào.
Tiêu Hào đã tu luyện Thái Hư Quyết tới tầng cao nhất, tiếp theo sẽ tu luyện Tinh Thần Quyết của Thanh Đế. Tinh Thần Quyết tổng cộng chia làm chín tầng, phối hợp sử dụng với kiếm pháp Tinh Thần. Kiếm pháp Tinh Thần vô cùng hùng mạnh. Chiêu thứ nhất có thể phát huy sức mạnh của Tinh Thần Quyết đến cực hạn.
Mà tính công kích của chiêu thứ hai gấp hai lần chiêu thứ nhất, của chiêu thứ ba là bốn lần, cứ thế mà suy ra.
Chỗ lợi hại của bộ kiếm pháp kia tương tự như sức mạnh gia tăng bạo phát của đại đao khuyên vàng của thành chủ.
Chẳng qua, kiếm pháp Tinh Thần là tuyệt chiêu tự sáng tạo của Thanh Đế đời thứ nhất, uy lực vô hạn. Đại chiêu kim sắc của thành chủ chỉ là ngoại lực mà thôi.
Tầng thứ chín của Kiếm pháp Tinh Thần có thể giết chết toàn bộ Đế Vương.
Nếu như luyện thành cửu cửu hợp nhất, tung hoành thế giới Thái Hư, vô địch thiên hạt
Sau một tháng, Tiêu Hào cuối cùng đã thấu hiểu cặn kẽ kiếm pháp Tinh Thần.
Nhưng dựa vào thực lực trước mắt của Tiêu Hào là cảnh giới cấp Đế vương Khu, có thể đánh ra kiếm thứ năm của kiếm pháp Tinh Thần!
Kiếm thứ nhất là tính công kích gấp hai lần sức mạnh của bản thân.
Kiếm thứ hai là bốn lần công kích. Kiếm thứ ba là tám lần công kích.
Kiếm thứ tư là mười sáu lần công kích.
Kiếm thứ năm thì sức mạnh công kích gấp ba mươi hai lần .
Chỉ là kiếm thứ ba liền khiến cho Tiêu Hào cảm giác được tim đập nhanh. Sau khi sức mạnh của kiếm thứ tư đánh ra, một nửa sức mạnh trong cơ thể Tiêu Hào đã rút cạn.
Kiếm thứ năm Tiêu Hào miễn cưỡng có thể đánh ra. Nhưng một khi sử dụng hết tất cả sức lực của thân thể thì toàn bộ sẽ cạn kiệt, nháy mắt sẽ mất đi sức chiến đấu! ТrцуeлАРР.cоm trang web* cập nhật nhanh nhất
Tiêu Hào dám cam đoan, trên thế giới này tuyệt đối không có Đế Vương nào có thể chịu đựng được sức mạnh của kiếm thứ năm.
Trực tiếp tăng lên toàn bộ sức mạnh của bản thân lên ba mươi hai lần, quá khủng bố rồi!
Còn lại thời gian một tháng, cuộc thi tranh bá Đế Vương liền bắt đầu, Tiêu Hào chấm dứt tu luyện.
Cả một tháng nay, Ninh Khinh Vân vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Hào, đồng hành với Tiêu Hào.
Tu vi của Ninh Khinh Vân cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Trước đó, Ninh Khinh Vân đã đột phá Đế Vương cấp tám.
Hiện tại thời gian một tháng này, cô ta đã lắng đọng và tôi luyện Đế Vương cấp tám. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Hào, cô ta đã thấu hiểu cặn kể triệt để sức mạnh của cấp tám.
Hiện tại, cái Ninh Khinh Vân thiếu thốn nhất chính là tôi luyện và chiến đấu!
Sau khi Tiêu Hào kết thúc bế quan đã cáo từ Ninh Khinh Vân để tiến về thành phố Di Thất. Anh đi tìm bố mẹ của mình và còn cả Liễu Nguyệt Hân nữa. Khi Tiêu Hào đến thành phố Di Thất cũng không nhìn thấy bố mẹ của mình.
Thì ra bố và mẹ đã cùng nhau đi đến thành phố Tội Ác.
Thành phố Di Thất dưới sự quản lý của mẹ, hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng, phát triển cực kỳ ổn định, có rất ít chuyện xảy ra.
Chuyện ở thành phố Tội Ác tương đối nhiều.
Trong đoạn thời gian gần đây, bởi vì cuộc thi tranh bá Đế Vương lập tức đã sắp bắt đầu, các thế lực lớn ở thành phố Tội Ác đã bắt đầu trù hoạch cá cược.
Cuộc thi tranh bá Đế Vương cứ mười năm có một đợt, thành phố Tội Ác cũng vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa những trận cá cược và bàn đánh bạc đều là do thành chủ tự mình chủ trì.
Cho nên, bố của Tiêu Hào là Tiêu Kình nhất định phải trở về.
Mấy người Liêu Nguyệt Hân, Đỗ Thanh Như, Trương Mạn Mạn, Bạch Khả Như, Bạch Ái Linh đều ở tại thành phố Di Thất.
Mỗi ngày các cổ tu luyện, du ngoạn, cuộc sống trải qua đều vô cùng thoải mái.
Khi Tiêu Hào xuất hiện ở trước mặt mọi người, mấy người phụ nữ đang quây một chỗ chơi mạt chược.
Mà Khả Như ở một bên chơi súng nước chạy tới chạy lui, vui đến quên cả trời đất. "Bő, bő!"
Sau khi Bạch Khả Như nhìn thấy Tiêu Hào thì lập tức nhào vào lòng Tiêu Hào, miệng thì hé ra hôn mấy cái trên mặt của anh.
Bốn người phụ nữ cũng ngừng chơi mạt chược lại, vội vàng xông tới trò chuyện với Tiêu Hào. Mấy người hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau, sau khi trò chuyện vài câu, Tiêu Hào kéo Đỗ Thanh Như đến một bên, hai người có chuyện trò chuyện riêng với nhau.
Tiêu Hào nhìn Đỗ Thanh Như rất nghiêm túc, nói: "Thanh Như, thiếu niên lúc trước làm tổn hại đến nhà họ
Đỗ cô rồi chạy trốn, tôi đã tìm được rồi."
Đỗ Thanh Như nghe thấy lời của Tiêu Hào, đầu tiên là sững sờ, sắc mặt khế biến, nói: "Anh nói thật sao?" "Đã tìm được hung thủ kia rồi?"
Lúc trước nhà họ Đỗ bị sát hại cả nhà, hung thủ là một già một trẻ.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như cùng nhau đi điều tra lão già kia, bị hộ thân phù mà Tiêu Hào đưa cho Đỗ Thanh Như đánh trọng thương, lão ta cũng không có sống bao lâu, trọng thương bỏ mình.
Mà thiếu niên kia bỏ trốn mất dạng, không biết tung tích.
Tiêu Hào cho người của long tộc và vương triều Ám Dạ không ngừng truy nã thiếu niên.
Thời gian đã trôi qua hơn một năm cũng chưa tìm được hung thủ.