Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Chương 163: Tôi muốn cược cánh tay
Chủ nhân của thẻ vàng cấp năm không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có cơ hội và may mắn, đúng thời điểm, đúng lúc, mới có thể có được.
Ví dụ như Tiêu Hào, luyện chế được thuốc giải của Ấn Sát, trị hết bệnh của Thái Lệ Quyên, một bước lên trời.
Lâm thần y cũng không biết, Tiêu Hào dùng những phương pháp khác lấy được thẻ vàng.
Tiêu Hào giải thích: "Lâm thần y, lẽ nào ông không biết, những người có thẻ vàng có thể khiêu chiến sao?" "Chỉ cần hai bên đồng ý thi đấu, nếu như cao thủ cấp thấp có thể thắng được cao thủ cấp cao thì có thể thay thế cấp cao làm cao thủ, có được thẻ vàng của bọn họ." "Lâm thần y chỉ cần thắng tôi lần này, đương nhiên có thể lấy được thẻ vàng của tôi."
Lâm thần y đột nhiên nhớ lại quy tắc này. Bởi vì người được thẻ vàng rất ít khi thi đấu, gần như không có, cho nên Lâm thần y mới không nhớ tới.
Hầu hết các cuộc thi giữa những người có thẻ vàng là cuộc thi giữa những người cùng cấp.
Hạng thấp hơn thách đấu với hạng cao hơn, nếu thất bại, thẻ vàng hạng thấp hơn sẽ bị bãi bỏ ngay lập tức! Hơn nữa, nội dung thi đấu đều là chữa trị, phẫu thuật các loại bệnh tiêu biểu.
Có quá ít vị trí cấp thấp khiêu chiến cấp cao, trừ khi họ nằm chắc phần thắng, hoặc là giữa hai người có thù oán.
Lâm thần y suy nghĩ một chút, cục diện trước mắt, ông ta không tin vào tài năng chữa bệnh của Tiêu Hào. Hơn nữa, căn bệnh cũ của Âu Dương Thịnh quả thực là một vấn đề trong lĩnh vực y tế, điều này gây tranh cãi rất nhiều, bọn họ cũng không thể giải quyết được.
Mày thuật của Lâm thần y sử dụng sức mạnh của ích khí hoàn, phối hợp với thuật châm cứu tổ truyền của nhà họ Lâm, đã hoàn toàn trấn áp được bệnh tình của Âu Dương Thịnh. Mỗi khi tái phát, chỉ cần áp chế là được, khiến bệnh nhân chịu ít đau đớn.
Tiêu Hào thấy Lâm thần y đang suy nghĩ, do dự thì nói: "Lâm thần y, ông suy nghĩ kỹ chưa?" "Nếu như ông không dám so với tôi, vậy thì thôi đi." Lâm thần y nói: "Tôi vẫn cảm thấy tôi thua thiệt" "Cậu chỉ bỏ ra một tấm thẻ vàng duy nhất, còn tôi thì bỏ ra tất cả."
Thi đấu là do Lâm thần y nói ra, mục đích hôm nay của ông ta chính là vì báo thù, làm sao có thể không đấu chứ? "Tiêu Hào, thêm một cánh tay của cậu, tôi sẽ nhận cuộc cá cược này!"
Ác như vậy!
Âu Dương Thịnh lên tiếng: "Nếu hai người so bì y thuật, tôi không có ý kiến gì. Nếu như đánh cược cánh tay hay mạng sống gì đó, xin lỗi tôi không thể chấp nhận." "Hai người muốn làm gì thì làm, trong nhà Âu Dương chúng tôi, không thể để xảy ra chuyện như thế này." Hiển nhiên, Âu Dương Thịnh cũng không muốn làm lớn chuyện, trở nên mất kiểm soát. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Tiêu Hào cười cười: "Ông Âu Dương, đây là cá cược công bằng giữa tôi và Lâm thần y Lâm thần ý. Cuộc đánh cược giữa các bậc thầy y thuật của chúng tôi, chúng tôi có thể cược cả mạng của mình, nhất là cánh tay, thực sự cũng chẳng là gì.” "Lâm thần y, điều kiện của ông, tôi chấp nhận"
Lâm thần y sợ Tiêu Hào đổi ý, lập tức nói: "Cuộc thi giữa các đại sư cần có người làm chứng. Tôi thấy trước mắt là ông Âu Dương, là người đứng đầu Danh Nam, cho dù ông ấy không phải người trong lĩnh vực y học, ông ấy vẫn có thể làm chứng cho chúng ta!" "Hai vị bác sĩ đi cùng tôi cũng rất giỏi, bọn họ cũng có thể giúp làm chứng" "Cho nên, chúng ta có thể thi đấu tại chỗ" Lâm thần y không thể đợi được nữa. "Được." Tiêu Hào nở nụ cười đồng ý: "Không biết ý ông Âu Dương thế nào?"
Âu Dương Thịnh vốn không muốn hai người đánh cuộc quá lớn, dù sao cũng là để chữa bệnh cho ông ta, bất kể ai thua, ông ta đều bị kẹp ở giữa. Thế nhưng hai người đều đồng ý rồi, còn có nhân chứng, Âu Dương Thịnh không lo lắng nữa.
Đến lúc đó, đặt cược và thua cũng không liên quan gì đến ông ta nữa. "Nếu hai bên đã quyết định, vậy tôi sẽ là người chứng kiến. Âu Dương Thịnh đồng ý.
Vì vậy, mọi người đã thảo ra một thỏa thuận thi đấu, viết rõ ràng điều kiện, sau đó hai bên ký tên, người làm chứng là Âu Dương Thịnh, Âu Dương Sâm, Âu Dương
Chanh Kỳ, còn có hai bác sĩ.
Những người xem ở đây đều là nhân chứng, đều là những người có thân phận rất cao.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, hai người bắt đầu tỷ thí Tiêu Hào thuận tiện cầm một quả táo trên bàn lên ăn: "Lâm thần y, dù sao tôi cũng chưa từng chữa trị cho ông Âu Dương, ông vẫn nên điều trị trước, để tôi học tập một chút." "Ha ha." Lâm thần y tràn đầy tự tin: "Nếu cậu đã nói như vậy, vậy tôi sẽ không nhường nữa, để tôi dạy cho cậu."
Lâm thần y đi tới trước bàn, kiểm tra dụng cụ chữa trị của mình, nói: "Vừa rồi tôi đã giác hơi cho ông Âu Dương, thoát hơi ẩm trên người ông, chủ yếu nhất là phải làm nóng huyệt đàm trung này."
Tiêu Hào nói: "Ông muốn châm cứu?" "Đúng vậy." Lâm thần y nói: "Dùng ích khí hoàn, sau đó châm cứu, phát huy sức mạnh của ích khí hoàn đến mức lớn nhất, áp chế bệnh trong cơ thể ông Âu Dương" "Mười lăm phút đồng hồ, tôi có thể làm được trong mười lăm phút!" "Tiêu Hào, Tiêu thần y, cậu làm được không?" Lâm thần y cho rằng Tiêu Hào nhất định phải thua. "Không làm được." Tiêu Hào ăn hoa quả, chậm rãi nói: "Mười lăm phút đồng hồ tôi thực sự không làm được." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lần trước Tiêu Hào đã dặn dò Âu Dương Thịnh không nên dùng ích khí hoàn.
Mà Lâm thần y vẫn dùng nó để chữa bệnh cho Âu Dương Thịnh, làm như vậy trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể tạm thời áp chế ổ bệnh, lần phát tác sau đó sẽ nghiêm trọng hơn.
Lần lượt áp chế, năm này qua năm khác sẽ làm ổ bệnh lớn hơn nữa, di chứng nghiêm trọng hơn.
Dần dà, bệnh nhân sẽ mất mạng. Âu Dương Thịnh đã sắp không sống được quá ba tháng, nếu tiếp tục như vậy, ông ta sẽ không sống nổi một tháng.
Tuy nhiên, theo cách trị liệu của bác sĩ bình thường, làm như vậy quả thực không sai. Muốn giảm bớt cơn đau không thể chịu đựng được của bệnh nhân thì phải làm như vậy, Lâm thần y cũng làm rất đúng chỗ.
Thế nhưng, Tiêu Hào là y thần, anh có năng lực trị hết bệnh hoàn toàn cho Âu Dương Thịnh. "Cậu không làm được?” Lâm thần y cười nói: "Ý của cậu là, cậu nhận thua sao?"
Tiêu Hào cười cười: "Tôi có thể dùng những phương pháp khác."
Lâm thần y khinh thường nhìn Tiêu Hào: "Đây đã là phương pháp tốt nhất rồi. Những phương pháp khác sẽ làm tổn thương ông cụ. Tiêu Hào, lần này cậu nhất định sẽ thua!"
Tiêu Hào lắc đầu, không nói gì nữa.
Lâm thần y bắt đầu trị liệu, châm cứu. Thủ pháp và kỹ năng của ông ta thực sự xuất sắc.
Tuy nhiên, trong mắt Tiêu Hào, nó chỉ giống như trò trẻ
Mười lăm phút sau, Lâm thần y trị liệu xong.
Âu Dương Thịnh tinh thần sáng láng, cả người phần chấn.
Âu Dương Thịnh hít sâu, duỗi người: "Rất thư thái!"
Lâm thần y cũng rất hài lòng với hiệu quả điều trị của chính mình, ông ta lau mồ hôi trên trán nói: "Ông Âu con.
Dương, bởi vì có ích khí hoàn, vết thương bên phải tạm thời được áp chế." "Cho nên bên phải không thấy khó chịu" "Tiêu Hào, tôi ra tay trước đã giúp cậu rồi, hiện tại tới phiên cậu." "Tôi cũng muốn nhìn xem cậu trị liệu thế nào."
Lâm thần y gương mặt khiêu khích.
Tiêu Hào lại nói: "Tôi muốn phẫu thuật trị liệu."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net