Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Liễu Nguyệt Hân sớm đã biết mục đích của đối phương là Tiêu Hào, nếu cô chết thì kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại hoàn toàn. Trên mặt ba người đều nở nụ cười kỳ quái.
Cậu Ba ném Ôn Linh Anh cho một người khác, cẩn thận đánh giá Liễu Nguyệt Hân: “Còn đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp trên tin tức. “Tên vô dụng Tiêu Hào, thật sự quá diễm phúc mà lấy được cô vợ xinh đẹp thế này. “Bớt nói nhảm đi, mau buông bạn tôi ra!” Trong lòng Liễu
Nguyệt Hân vô cùng căng thẳng, cô áy náy không thôi khi nhìn thấy hai đồng nghiệp của Ôn Linh Anh bị giết. Nếu Ôn Linh Anh lại xảy ra chuyện gì chắc chắn cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Trên mặt cậu Ba vẫn luôn nở nụ cười: “Quan tâm bạn cô như vậy, vậy thì cô hãy tự sát cho tôi xem thử đi. Xem thử cô có dũng khí này không.
Liễu Nguyệt Hân nằm chặt con dao, lạnh lùng nói: “Anh đừng cho rằng tôi đang nói đùa."
Liễu Nguyệt Hân thật sự xuống tay, con dao trong tay cô nhẹ nhàng cứa lên cổ cô, trên cổ cô xuất hiện một đường máu, máu tươi đã bắt đầu rướm ra.
Dáng vẻ cậu Ba như đang xem kịch, thậm chí còn ngôi lên ghế sô pha bên cạnh, nói: “Mời cô tiếp tục biểu diễn, để tôi được xem cảnh kịch hay tự sát nào.”
Liễu Nguyệt Hân cho rằng mình làm như vậy thì sẽ khiến đối phương thỏa hiệp, lại hoàn toàn không ngờ rằng đối phương muốn trơ mắt xem mình tự sát. “Anh cho rằng tôi không dám sao?” Liễu Nguyệt Hân chờ đợi cậu Ba “Đúng vậy. Cậu Ba châm một điếu thuốc, hít một hơi, phun ra một vòng khỏi: “Tôi nghĩ cô không dám, bởi vì tự sát cần phải có rất nhiều dũng khí. Nếu cô thật sự dám tự sát, vậy tôi sẽ thả bạn có ra, thậm chí còn buông tha cả Tiêu Hào"
Liễu Nguyệt Hân hỏi: "Nói thật?"
Cậu Ba bắt chéo chân, hút thuốc: "Tôi là cậu Ba của Thiên Văn Môn, nhất ngôn cửu đỉnh, sao lại nói dối được chứ?"
Liễu Nguyệt Hân biết có thể đối phương đang đùa giỡn mình, nhưng tình hình bây giờ mình đã rơi vào trong tay của đối phương, cô không có sự lựa chọn nào khác.
Cô hung hăng cần chặt răng, trong lòng quyết định, dùng sức cửa mạnh dao vào cổ mình. Cô không muốn Ôn Linh Anh bị thương, càng không muốn Tiêu Hào vì mình mà bị uy hiếp. Nếu tính mạng của cô có thể đổi được sự an toàn của bạn thân và người đàn ông của cô, cô bằng lòng. “Dừng tay!”
Cậu Ba giật mình, bóng người lóe lên, anh ta đã đến trước mặt Liễu Nguyệt Hân. Giây tiếp theo, con dao trong tay Liễu
Nguyệt Hân đã xuất hiện trong tay cậu Ba.
Sắc mặt cậu Ba vô cùng khó coi: "Thứ đàn bà ngu xuẩn, cô thật sự tự sát “Đáng tiếc, cô có khả năng tự sát ở trước mặt chúng tôi sao!"
Những người này đều là tu võ giả mạnh mẽ, bọn họ muốn cướp đi vũ khí trong tay người bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay. Cho nên, cậu Ba hoàn toàn không sợ Liễu Nguyệt Hân tự sát. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Liễu Nguyệt Hân cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, ngay lúc vừa rồi, cô thật sự cho rằng mình sắp chết rồi. “Cậu Ba, anh nói đi, tôi đã làm được, anh còn không mau thả bạn tôi ra. “Thật sự là một người phụ nữ ngu ngốc, lời nói tùy tiên của tôi mà cô cũng tin sao?” Cậu Ba đập mạnh vào ót Liễu Nguyệt Hân, Liễu Nguyệt Hân ngất đi. “Thật sự là báu vật nhân gian. Người thanh niên nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Liễu Nguyệt Hân: "Cô lại bằng lòng tự sát vì Tiêu Hào, Tiêu Hào ơi Tiêu Hào à, anh thật quá may mắn!” Người trung niên đang bắt Ôn Linh Anh nói: “cậu Ba, ngài cũng không thiếu phụ nữ, người chúng ta cần bật lần này là Liễu Nguyệt Hân, vì sao không giải quyết người trong tay tôi đi?”
Cậu Ba ngoảnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi làm việc cần anh phải dạy dỗ à?" "Liễu Nguyệt Hân quan tâm cô gái này như vậy, chúng ta bắt cả hai người này làm con tin thì không phải càng tốt hơn sao?"
Người trung niên nói: "cậu Ba nói đúng
Về phía Tiêu Hào, sau khi điện thoại của Liễu Nguyệt Hân bị cất, anh rất lo lắng, bên phía Liễu Nguyệt Hân đã xảy ra chuyện rồi. “Thiên Văn Môn!” Tiêu Hào nghiến rằng, nếu như các người dám động vào Nguyệt Hân thì tôi nhất định sẽ tự tay tiêu diệt Thiên Văn Môn
Tiêu Hào lập tức gọi cho Lương Thiếu Thu “Sư phụ... anh nói sao?" Lương Thiếu Thu hoảng hốt: “Tôi vẫn luôn... ở cổng tiểu khu, không hề thấy có người xuống. Sư phụ, anh trước tiên đừng lo lắng, để tôi đi lên xem thử"
Lương Thiếu Thu không ngắt điện thoại, dẫn theo mười mấy người, năm người đi thang máy, năm người đi thang bộ. Lương Thiếu Thu vừa cùng bốn người xuống thang máy, bước trên hành lành thì có một người trung niên ngăn cản lối đi của Lương Thiếu Thu. Người trung niên không hề nói gì, trực tiếp ra tay.
Âm âm ầm ầm ầm!
Lương Thiếu Thu chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, bốn người bị ném ra ngoài, đập mạnh xuống đất rồi hôn mê bất tỉnh. “Lương thiếu chủ, lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Lương các anh!”
Lương Thiếu Thu vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ người trung niên trước mắt lợi hại như vậy, bốn người bên mình không hề có sức chiến đấu gì giống như bốn đứa con nít ở trước mặt người trung niên này vậy.
Lương Thiếu Thu không hề sợ người trung niên, anh ta nói: “Liễu Nguyệt Hân đầu rồi, các người bắt Liễu Nguyệt Hân đi đầu roi?" "Cút ngay!" Người trung niên bước đến chỗ Lương Thiếu
Thu, rồi đá vào
Lương Thiếu Thu ném điện thoại sang một bên, hai tay năm chặt lại, chuẩn nghênh đòn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hai người đối mặt, các đòn tấn công uy mãnh của Lương Thiếu Thu đều thất bại, đòn tấn công của người trung niên cũng thất bại. Người đàn ông trung niên không muốn làm Lương Thiếu Thu bị thương, dù sao Lương Thiếu Thu cũng là cháu trai của Lương Thế Khoan, lần này bọn họ là làm việc cho Lương Thế Khoan. “Thật sự không nhìn ra được anh còn có vài phần bản lĩnh"
Lương Thiếu Thu hung hãng nói: “Tôi nói cho anh biết, các anh bắt Liễu Nguyệt Hân đi thì tôi sẽ không để yên cho các anh Các anh sẽ hối hận! Các anh tốt nhất hãy giao Liễu Nguyệt Hân ra đây, tôi có thể tha mạng cho các anh!”
Gần đây Lương Thiếu Thu quả thật học được không ít thứ, nhưng, anh ta chỉ mới nhập môn, nếu muốn thành cao thủ thật sự thì còn cần một quãng đường rất dài.
Anh ta tự biết mình không phải đối thủ của người đàn ông trung niên trước mặt, nhưng khi thế thì không thể mất “Thật sự không biết điều!” Người đàn ông trung niên cảm thấy lời đe dọa của Lương Thiếu Thu cực kỳ buồn cười: "Nếu không phải hôm nay có việc gấp thì tôi sẽ dạy cho anh một bài học rồi!” Nói xong, chân người trung niên lóe lên, anh ta đã đến phía sau của Lương Thiếu Thu. Lương Thiếu Thu phản ứng cực kỳ nhanh, anh ta lập tức quay người vung tay đánh về phía sau. Nhưng đã quá muộn, người đàn ông trung niên đập lên ót củ Lương Thiếu Thu, anh ta trợn mắt ngất đi.
Người trung niên ném tất cả những người đang hôn mê này ở nhà họ Liễu: "Ngủ một giấc thật ngon, mười tiếng nữa các người sẽ tỉnh lại"
Người trung niên nghênh ngang rời đi, bước vào hành lang, giảm nát điện thoại của Lương Thiếu Thu
Cuộc gọi bên phía Tiêu Hào đã bị ngất Lương Thiếu Thu hoàn toàn không thể ngăn cản được người của Thiên Văn Môn.
Tiêu Hào cực kỳ tức giận. “Thăng khốn!” Tiêu Hào tóm lấy người thanh niên trong xe, kéo anh ta ra khỏi xe rồi đá anh ta. “Các người không những muốn giết Cao đại đô đốc mà còn muốn bắt vợ của tôi! Thật sự để tiện, không biết xấu hổ! Cú đá của Tiêu Hào rất tàn nhẫn, người thanh niên phun ra ngụm máu. “Vợ của anh? Tôi là tay súng, chỉ chịu trách nhiệm giết người, không bao giờ bắt người!
Tiêu Hào dẫm lên ngực người thanh niên: "Các người nhất định là biết tôi ở cùng với Cao đại đô đốc, cho nên thừa lúc tôi không ở đó bắt vợ tôi đi. “Anh không biết sao?" “Ha ha. Người thanh niên lau vết máu ở khóe miệng: “Tôi thật sự không biết, cho dù tôi biết thì anh cho rằng tôi sẽ nói ra sao?"
Lòng Tiêu Hào nóng như lửa đốt, không có thời gian xét hỏi người thanh niên, người thanh niên này quả thật không biết chuyện này.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net