Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chương 186: Trải qua một giây mà ngỡ như cả đời
“Giám đốc Lương, đã lâu không gặp. Tiêu Hào nhìn Lương Thế Khoan đang ngẩn người, cười nói: "Sao thế? Gặp tôi ông không hoan nghênh sao?
Vẻ mặt của Lương Thế Khoan giật giật, bất giác lùi về phía sau hai bước, không thể tin được người trước mặt lại là Tiêu Hào. Cứ như là gặp ma vậy.
Tam thiếu gia rõ ràng đã giết chết Tiêu Hào, tại sao Tiêu Hào còn xuất hiện được. Hơn nữa còn là xuất hiện một cách nguyên vẹn, không có bất kỳ thương tổn nào. Làm sao mà có thể như vậy được.
Đây là biệt thự riêng của Lương Thế Khoan, an ninh cực kì tốt. Tiêu Hào có thể nghênh ngang bước vào như vậy, hẳn là những người bảo vệ kia lành ít dữ nhiều rồi.
Thậm chí trước khi những người bảo vệ đó gặp chuyện cũng không kịp thông báo cho Lương Thế Khoan. Đây là lần đầu tiên Lương Thái Huy và Tiêu Hào chính thức gặp nhau. Anh ta vốn nghĩ rằng cả đời này anh ta sẽ không bao giờ gặp người tên là Tiêu Hào này, bởi vì Tiêu Hào đã bị Tam thiếu gia giết chết, thế nhưng người này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Kế hoạch này ban đầu vốn là do Lương Thái Huy một tay sắp đặt. Bây giờ, kế hoạch đã thất bại, anh ta dùng bộ óc nhà họ Lương nhanh chóng suy nghĩ vấn đề. Câu trả lời duy nhất là Thiên Văn Môn cũng không thể giết Tiêu Hào.
Lương Thái Huy phản ứng rất nhanh, vội vàng nắm lấy cánh tay của bố để trấn an bố, trên mặt nở nụ cười cực kì khó coi: "Thì ra là anh Tiêu, thật là thất lễ rồi."
Tiêu Hào liếc Lương Thái Huy một cái: "Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn có thể cười được, Lương Thế Khoan, ông quả là có một đứa con ngoan." "Ha ha......"
Lương Thế Khoan đến đứng cũng khó mà đứng vững, giọng nói run run: "Tiêu Hào... cậu muốn thế nào?" Trán của Lương Thế Khoan liên tục đổ mồ hôi.
Ông ta hiểu rất rõ sự tàn nhẫn của Tiêu Hào, nếu Tiêu Hào có thể xuất hiện ở đây, Tam thiếu gia hẳn là đã xảy ra chuyện.
Lúc này trong lòng ông ta như có vạn con kiến đang bò, cũng không biết trong hồ lô của Tiêu Hào bán loại thuốc gì. Nếu như là đưa người đến để hỏi tội, thậm chí là đến đây để giết bọn họ thì ông ta còn có thể hiểu được.
Nhưng đằng này Tiêu Hào lại ăn mặc rất chỉnh tề, còn đưa theo một người bạn ăn mặc trang điểm giống như là đi dự tiệc. Không thể nhìn ra một chút ý định giết người nào từ Tiêu Hào dù là nhỏ nhất.
Tiêu Hào khẽ cười: "Đương nhiên là tôi tới đây để dự tiệc rồi." "Tôi được biết giám đốc Lương đã mời đầu bếp của một khách sạn năm sao và mười người đẹp hàng đầu từ hộp đêm của thành Danh Nam đến dự yến tiệc. Đại tiệc lớn như vậy, tôi đương nhiên phải tới chứ."
Khóe miệng giám đốc Lương giật giật, ông ta không hiểu ý đồ của Tiêu Hào.
Lương Thái Huy lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: "Anh Tiêu, mời vào trong!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào bước vào phòng khách. Vừa bước vào, mười người đẹp ăn mặc vô cùng nóng bỏng bước tới tiếp đón.
Mười người đứng thành một hàng và cùng nhau cúi đầu chào: "Chào Tam thiếu gia."
Điều này đã được sắp xếp từ trước để tạo bất ngờ cho Tam thiếu gia. Nhưng hiện tại, người trước mặt không phải là Tam thiếu gia.
Lương Thái Huy vội vàng nói: "Các người đẹp, đây là anh Tiêu."
Các cô gái lại cúi đầu, nở nụ cười rất ngọt ngào, đồng thanh nói: "Chào anh Tiêu." "Mời hai người ngồi xuống." Tiêu Hào và Băng Sương ngồi trên ghế sô pha. Mười người đẹp vốn là để ngồi kèm với khách, nhìn thấy bên cạnh Tiêu Hào có một cô gái vô cùng xinh đẹp liền không biết phải làm sao.
Một số người biết Tiêu Hào qua tin tức, còn hai người khác trước đó có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai bố con nhà họ Lương nên biết Tiêu Hào là kẻ thù không đội trời chung của hai bố con họ.
Các cô gái đều biết rằng vị khách mà đêm nay bọn họ phải chăm sóc là Tam thiếu gia. Nhưng hiện tại, vị khách đó đã trở thành Tiêu Hào.
Các cô gái này đều là những người thông minh, họ nhận tiền để làm việc, khi thấy bầu không khí không bình thường, họ yên lặng ngồi trên ghế sô pha chờ thu xếp.
Bầu không khí bị đè nén đến mức đáng sợ.
Tiêu Hào mỉm cười: "Hôm nay tôi và bạn tôi đến đây để ăn tối, có phải đến lúc nên dọn món lên rồi không? Các người đẹp, các cô đã đói chưa?"
Tiêu Hào nhìn mười cô gái xinh đẹp. Các người đẹp từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười ngọt ngào trên môi. "Ông chủ Tiêu kêu đói, vậy thì chúng tôi cũng đói rồi." "Đúng vậy, nếu như ông chủ Tiêu không thấy đói vậy thì chúng tôi cũng không thấy đói."
Lương Thế Khoan và con trai đều là những người thông minh. Có người ngoài ở đây chắc hẳn Tiêu Hào sẽ không bao làm bất cứ điều gì.
Lương Thái Huy vội vàng nói với người hầu: "Mau mang đồ ăn lên cho khách!" "Mang rượu qua đây!"
Rượu đã được dọn lên bàn. Rượu đỏ trên bàn, mỗi chai đều trị giá hàng trăm nghìn nhân dân tệ. Mười người đẹp bắt đầu trở nên bận rộn mở rượu, rót rượu, cụng ly.
Dẫu vậy, cả mười người đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể làm hài lòng bốn người họ. “Anh Tiêu” Đầu đổ mồ hôi lạnh, giám đốc Lương trực tiếp lấy ra một tấm thẻ: “Nếu trước đây tôi có xúc phạm đến anh Tiêu ở điểm nào thì mong anh Tiêu có thể rộng lòng tha thứ. Đây là năm tỷ, anh Tiêu, mong anh hãy nhận lấy
Tiêu Hào không có hứng thú với 5 tỷ, cầm lên một chai rượu đỏ: "Giám đốc Lương, ông còn nhớ bữa tiệc nhà họ
Tiêu sáu năm trước không? Nghe nói rượu phục vụ yến tiệc lúc đó là do kỹ nghệ rượu của nhà họ Lương làm ra. Rượu đỏ chính xác là nhãn hiệu này rượu đỏ Ri, giá thấp nhất của rượu đỏ Ri là hơn một trăm nghìn nhân dân tệ. Loại rượu này rất mạnh. Dường như mọi người trong nhà họ Tiêu đều đã say. Ngay cả vệ sĩ của bố tôi cũng say khướt" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Sắc mặt của Lương Thế Khoan đột ngột thay đổi khi nghe những lời này, sắc mặt tái nhợt: "Anh Tiêu, chuyện này tôi hoàn toàn không biết, tôi cũng không biết... “Không sao, ông không cần căng thẳng.” Tiêu Hào rót một ngụm rượu: "Bây giờ đang là giờ ăn tối, đừng làm tôi mất hứng. Đợi tôi ăn xong chúng ta lại tiếp tục bàn về chuyện rượu. Ông phải nghĩ cho kĩ xem nên trả lời tôi như thế nào."
Lương Thế Khoan không hiểu, làm thế nào mà Tiêu Hào biết về rượu vang đỏ của nhà họ Lương sáu năm trước. Chuyện của sáu năm trước Lương Thế Khoan đã xóa sạch dấu vết.
Cho dù có ai điều tra thì cuối cùng cũng chỉ có thể điều tra ra nhà họ Liễu, nhà họ Trương và nhà họ Đường. Điều tra ra nhà họ Lương là chuyện không thể.
Lương Thế Khoan lòng nguội lạnh như đống tro tàn, ông ta đã đối phó với Tiêu Hào hết lần này đến lần khác, bây giờ Tiêu Hào còn biết được chuyện này, làm sao Tiêu Hào có thể bỏ qua cho ông ta chứ. Làm thế nào đây. Phải làm thế nào đây.
Rượu và thức ăn đều đã được bày lên, đủ các loại màu sắc, hương vị.
Tiêu Hào nâng ly rượu vang đỏ và cụng ly với Băng Sương: "Cạn ly"
Băng Sương cẩn thận nhấp một ngụm rượu đỏ: "Chà, không tệ."
Buổi sáng khi Tiêu Hào và Băng Sương tách nhau ra làm việc, Tiêu Hào có nói rằng anh sẽ mời cô ta đi ăn. Lúc chập tối, anh đã gọi điện và thực hiện lời hứa của mình. Nói rằng bữa tiệc riêng này, có một đầu bếp năm sao, Băng Sương đã rất vui còn đặc biệt trang điểm mất một hồi.
Kết quả là sau khi đến đây, Băng Sương mới biết rằng bọn họ đi ăn trực ở nhà kẻ thù.
Nhưng Băng Sương không bận tâm, là Nam Đế mời cô ta thì có ăn ở đầu cô ta cũng rất vui lòng.
Tiêu Hào và Băng Sương ăn uống tao nhã, điềm tĩnh cười đùa trò chuyện.
Lương Thế Khoan sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, không nói lời nào. Lương Thái Huy cố nặn ra một nụ cười, thể hiện sự tôn trọng dành cho Tiêu Hào.
Hai bố con ngồi như ngồi trên đống lửa, trong lòng sớm đã tan nát nhưng không dám nói nhảm, cũng không dám quấy rầy bữa ăn của Tiêu Hào và mỹ nữ.
Thời gian cứ từng phút trôi qua, đối với hai bố con họ mỗi một giây trôi qua giống như đã trải qua cả năm trời. Trái tim tôi như muốn nổ tung, họ kìm nén đến mức muốn nội thương.
Loại cảm giác này giống như những người muốn giết bạn đang lần lượt cầm dao đứng trước mặt bạn, mũi dao không ngừng lướt qua lại trên cổ, chỉ là không chịu ra tay.
Sau mười phút, Tiêu Hào và Băng Sương đã hoàn thành bữa ăn của họ. "Những người khác ra ngoài hết đi.” Tiêu Hào nói với Lương Thế Khoan: "Hai bố con ông ở lại, còn những người khác đều ra khỏi đây
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net