Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Chương 194: Quỳ xuống đất nhận lỗi là được

Triệu Hùng đương nhiên biết Tiêu Hào, nói: "Tiêu Hào, cậu muốn nhắn nhủ cái gì?"

Tiêu Hào lấy điện thoại di động ra, quá trình sự việc nhanh chóng trở lại lúc ban đầu. Tiêu Hào đã quay lại mọi thứ bằng điện thoại di động của mình.

Chuyện này từ đầu đến cuối là do Châu Long lên kế hoạch, tiếp theo đó nói Châu Thiên Bắc làm khó Tiêu Hào, sau đó mới xảy ra mâu thuẫn.

Video Tiêu Hào quay và camera của phòng đăng ký kinh doanh chính là bằng chứng tốt nhất.

Cho dù Châu Long không thừa nhận đã lên kế hoạch, thì bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra chuyện này là lỗi của Châu Long và Châu Thiên Bắc, Tiêu Hào không có một chút trách nhiệm nào. Tất nhiên, Tiêu Hào sẵn sàng chịu chi phí y tế cho việc đánh người.

Sau khi Triệu Hùng nhìn thấy những chứng cớ này, sắc mặt tái nhợt, hung hăng nhìn Châu Long, chính là trò ma quỷ của Châu Long.

Tiêu Hào tỏ vẻ kiêu ngạo: "Triệu Hùng, không phải ông hỏi tôi muốn lời nhắn nhủ gì sao?" "Điều tôi muốn rất đơn giản, chính là công bằng chính truc!" “Tiêu Hào!” Triệu Hùng chưa kịp lên tiếng, Châu Thiên Bắc đã không nhịn được hét lên: “Hôm nay mày chết chắc rồi, mày còn muốn công bằng chính trực ư? Chú Triệu, bắt lấy Tiêu Hào ... À đúng rồi, giữ vợ Tiêu Hào lại. Hôm nay cháu muốn dạy cho vợ của Tiêu Hào một bài học thật hay! Cháu muốn Tiêu Hào biết màu xanh lá cây là màu gì!" (*Người Trung Quốc hay nhắc đến màu xanh để ám chỉ việc bị cắm sừng.) Vừa nói, ánh mắt Châu Thiên Bắc vừa dừng ở thân hình của Liễu Nguyệt Hân đang đứng bên cạnh Tiêu Hào, liếc nhìn không thèm kiêng nể gì.

Đã đến lúc này mà Châu Thiên Bắc vẫn chưa nắm rõ tình hình, anh ta cho rằng không có gì mà nhà họ Châu không thể giải quyết được. Lời này vừa dứt, Tiêu Hào liền đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ muốn giết người. "Châu Thiên Bắc, mày nói lại lần nữa."

Liễu Nguyệt Hân cũng rất tức giận, trừng mắt nhìn Châu Thiên Bắc. “Tao nói thì đã sao?” Châu Thiên Bắc chế nhạo: “Có chú Triệu của tạo ở đây, mày dám ra tay không? Mày dám đánh tao không? Tao nói lại lần nữa, hôm nay tao sẽ đánh cho mày tàn phế, đêm nay tao sẽ ngủ với vợ của mày" “Hỗn láo!” Tiêu Hào đi tới trước mặt Châu Thiên Bắc sút một phát. Châu Thiên Bắc bị đá văng ra xa ba mét, đập mạnh vào tường rồi lại rơi xuống dưới, nôn ra mấy ngụm máu. Mọi người đều sợ tái mặt. Không một ai nghĩ Tiêu Hào dám trực tiếp ra tay. Triệu Hùng sắc mặt thay đổi rõ rệt, khóe miệng giật giật, hỏng rồi. Long thiếu gia bên cạnh đầu đổ đầy mồ hôi.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tiêu Hào bước tới và giẫm lên người của Châu Thiên Bắc. "Tao đã nhịn mày lâu lắm rồi. Mày nói những chuyện khác tạo không quan tâm nhưng mày dám sỉ nhục vợ tao thì tao sẽ khiến cho mày phải trả giá!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Châu Thiên Bắc cảm thấy toàn thân không ổn, cả người không còn chút sức lực nào, từ trong bụng truyền đến cảm giác đau dữ dội đến không chịu nổi, nhưng không thể nào kêu lên được.

Anh ta đang co giật toàn thân, hết đợt đau này đến đợt đau khác, tác động lên cơ thể và tâm trí anh ta. "Tiêu Hào... tạo... tao muốn giết... mày!"

Tiêu Hào trực tiếp giẫm lên miệng Châu Thiên Bắc: "Giết tạo đi? Mày có khả năng đó không? Tao nói cho mày biết, Châu Thiên Bắc, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều sợ nhà họ Châu của mày. Lần này, tao chỉ dạy cho mày một bài học. Lần sau, tao sẽ giết chết mày!"

Châu Thiên Bắc đang liều mình giãy dụa, nhưng anh ta không thể làm gì được. Tiêu Hào hoàn toàn giẫm chặt anh ta dưới chân. "Thả cậu chủ của chúng tôi ra!" Hai người trung niên bên cạnh Triệu Hùng lao về phía Tiêu Hào. Hai người này đều là người biết võ, nhưng trong mắt Tiêu Hào bọn họ chẳng là gì cả.

Ngay khi cả hai lao tới, Tiêu Hào đã nắm chặt họ và hất cả hai lên không trung. "Không chịu nổi một đòn!" Hai người ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ, toàn thân đau nhức, không gượng dậy nổi.

Vẻ mặt Triệu Hùng lạnh lùng, không ngờ mọi chuyện lại biến thành tình hình như hiện tại. Đều là do cậu chủ không biết giữ mồm giữ miệng, hết lần này đến lần khác chọc tức Tiêu Hào.

Liễu Nguyệt Hân kéo kéo cánh tay của Tiêu Hào và nói: "Tiêu Hào, chúng ta nên đi thôi. Em không muốn nhìn thấy những người ở đây"

Liễu Nguyệt Hân nhìn thấy Châu Thiên Bắc đang vô cùng thể thảm dưới chân Tiêu Hào, lo rằng Tiêu Hào sẽ thực sự giết Châu Thiên Bắc. “Nếu như vợ đã muốn đi, vậy thì chúng ta đi.” Tiêu Hào nắm tay Liễu Nguyệt Hân và chuẩn bị rời đi. Anh đã trút hết giận rồi, Ôn Linh Anh sẽ xử lý chuyện ở đây. Tiêu Hào nói với Ôn Linh Anh: "Linh Anh, chuyện ở đây cô liệu mà giải quyết" “Đợi đã!” Triệu Hùng chặn đường hai người. “Người nhà họ Châu của chúng tôi đã sỉ nhục hai người như vậy, Tiêu Hào, cậu định cứ vậy mà đi ư?"

Triệu Hùng từ trước đến nay đều xử lý ổn thỏa, cũng không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ lên, nhưng bây giờ cách của Tiêu Hào thật là quá đáng, nếu cứ để Tiêu Hào đi như vậy thì thể diện nhà họ Châu làm sao có thể cứu vãn được.

Tiêu Hào thản nhiên nói: "Châu Thiên Bắc không chết được đâu, chỉ là chảy máu trong, nằm viện một tuần là khỏi. Nếu nhà họ Châu muốn tiếp tục dây dưa thì tôi sẽ chiều đến cùng!"

Cuối cùng Triệu Hùng cũng nổi giận, ông ta đã chịu đựng lâu lắm rồi, "Khẩu khí lớn lắm, dám thách thức nhà họ Châu của chúng tôi! Được rồi, tôi sẽ cho cậu biết nhà họ Châu lợi hại như thế nào! Nếu có bản lĩnh thì cậu cứ ở lại đây đừng có đi!" Triệu Hùng gọi điện thoại kêu người đến rồi. “Nguyệt Hân. Tiêu Hào nhìn Liễu Nguyệt Hân. Liễu Nguyệt Hân hiểu ý Tiêu Hào, nói: "Anh quyết định đi Tiêu Hào mỉm cười: "Nếu Triệu Hùng đã nói như vậy, vậy thì anh sẽ đợi một lúc. Anh muốn xem người nhà họ Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Châu muốn làm gì." Trên mặt Châu Long lộ ra một nụ cười lạnh. Châu Thiên Bắc đứng dậy và hét lên: "Chú Triệu, gọi thêm người đến và xé xác Tiêu Hào thành nhiều mảnh. Tiêu Hào, đừng có chạy, lần này mày chết chắc rồi!" Những người ở phòng đăng ký kinh doanh đã bị kinh động từ lâu, xung quanh có rất nhiều người đang hóng chuyện.

Chuyện này không ai xen vào, nhà họ Châu xử lý chuyện cũng không cần người khác nhúng tay vào.

Mười phút sau, một chiếc Rolls Royce dừng lại ở lối vào của phòng đăng ký kinh doanh. Một người bước xuống từ phía ghế phụ, đi vòng ra cửa sau, mở cửa, một người trung niên cao lớn dũng mãnh bước xuống xe.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ Văn phòng đăng ký kinh doanh, trong lòng cảm thấy khó chịu, trong mắt lộ vẻ muốn giết người. Người này chính là Châu Vương Bình. "Mọi người ở bên ngoài chờ tôi, một mình tôi đi là được." Châu Vương Bình bước vào sân.

Long thiếu gia thấy đó là chủ hai của mình, vui mừng khôn xiết: "Chú hai!"

Châu Thiên Bắc nhìn thấy Châu Vương Bình thì cười to: "Ha ha, Tiêu Hào, mày chết chắc rồi!"

Châu Vương Bình sớm đã biết diễn biến sự việc. Ánh mất đầu tiên của ông ta dừng ở trên người Tiêu Hào.

Tiêu Hào nói chuyện phiếm với Liễu Nguyệt Hân, không quan tâm đến Châu Vương Bình chút nào.

Châu Vương Bình bước tới, vẻ mặt bình tĩnh mang chút áy náy: "Anh Tiêu, Thiên Bảo và Châu Long không hiểu chuyện, gây rắc rối cho anh rồi."

Ngay khi những lời này, tất cả mọi người đều giật mình. Châu Vương Bình là ai?

Lão Canh là đại ca ngầm của thành Danh Nam, vậy thì Châu Vương Bình là vua của thế giới ngầm ở Danh Nam.

Châu Vương Bình, biệt danh đại ca Châu, bất cứ nơi nào Châu Vương Bình xuất hiện, không ai dám gọi kẻ khác là đại ca.

Sau khi Châu Vương Bình bước vào, ông ta không hề tức giận, mà còn bước đến trước mặt Tiêu Hào và xin lỗi Tiêu Hào. Tất cả mọi người đều chết lặng.

Nghe đồn Châu Vương Bình giết người không chớp mắt, không ai dám đắc tội với ông ta, nếu Châu Vương Bình đích thân ra tay, thì người đó chắc chắn sẽ chết. Nhưng hôm nay, họ lại thấy Châu Vương Bình xin lỗi Tiêu Hào. Châu Thiên Bắc bị thương nặng thì sững sờ, Long thiếu gia cũng đổ mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào.

Lúc này Tiêu Hào mới thản nhiên liếc nhìn Châu Vương Bình một cái rồi nói: "Nếu lời xin lỗi mà có tác dụng vậy thì cần đội Chấp Quản để làm gì?" Tiêu Hào không chấp nhận lời xin lỗi của Châu Vương Bình.

Châu Vương Bình không hề tức giận, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Anh Tiêu cần gì cứ nói đi."

Tiêu Hào cười nhạt: "Điều tôi muốn rất đơn giản, ông quỳ xuống trước mặt tôi nhận lỗi là được."

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nhấn Mở Bình Luận