Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chương 249: Kẻ xấu tố cáo trước
Hôm nay là đại hội của chủ tịch thành phố, bảo vệ ở đây đều là người Bắc Cảnh, bất kỳ ai gây rối đều bị đuổi ra ngoài hoặc bị bắt đi!
Cho dù người có quyền có thể đều không dám ở trước mặt binh đoàn Bắc Cảnh gây rối.
Đừng nói hôm nay là ngày tốt chủ tịch thành phố nhận chức.
Kẻ xấu Trương Vân Nam tố cáo trước, ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ: “Bảo vệ, hắn đánh tôi!” “Các người xem, răng của tôi cũng bị đánh gãy rồi!”
Bảo vệ trước mặt lạnh lùng nói: “Ông tưởng rằng chúng tôi bị mù sao? Là ai khiêu khích ai trước, chúng tôi không thấy rõ ràng sao?” “Nếu các người còn dám gây rối thì hủy tư cách, trục xuất khỏi hội hội trường!” “Rõ ràng là hắn đánh tôi..." Trương Vân Nam vốn còn muốn tranh cãi, nhưng nhìn bốn người tay đang đặt ở eo, đẳng đẳng sát khí nhìn mình, liền không dám cãi, nuốt một ngụm nước bọt.
Ở eo của những bảo vệ này đều là vũ khí
Hơn nữa bọn họ đều có quyền rút vũ khí bất cứ lúc nào!
Trương Vân Nam hết sức sững sờ, trước đó có người ồn ào đều bị bảo vệ đuổi đi.
Bây giờ bản thân bị đánh, bị mất mặt trước nhiều người như thế nhưng chỉ bị cảnh cáo, rồi bỏ qua.
Tại sao lại xử lý như thế
Trương Vân Nam không cam lòng, không phục cũng không hiểu!
Nhưng ông ta không có cách nào, ông ta không dám chất vấn cũng không dám nói một câu.
Nhiều người đúng xem kịch đều rất bất ngờ, bọn họ đều nghĩ rằng Tiêu Hào sẽ bị bảo vệ đuổi đi, nhưng không ngờ bảo vệ lại hướng về phía Tiêu Hào.
Đây là địa bàn của Băng Sương, Tiêu Hào đánh người, ai dám hỏi gì?
Sau khi bảo vệ rời đi, Tiêu Hào vẻ mặt lãnh đạm: “Còn không cút, tôi liền giết anh!”
Đôi mắt Tiêu Hào tràn đầy sát khí, hơi thở chết chóc bao trùm Trương Vân Nam.
Cơ thể Trương Vân Nam ngay lập tức cứng ngắc, như rơi xuống hầm băng, cả người mất hồn!
Dường như trước mặt ông ta là một con thú dữ, có thể xé xác mình thành từng mảnh trong tức khắc! Trương Vân Nam tỉnh táo lại, mồ hôi đầy đầu, thở hồn hển, toàn thân mềm nhũn, đứng cũng đứng không vững nữa.
Người bên cạnh liền đỡ lấy ông ta.
Trương Vân Nam cũng là người đã thấy qua việc lớn nhưng vẫn bị dọa sợ: “Quả nhiên là người đã từng ngồi tù, tội phạm chính là tội phạm, cả người hung dữ, đúng là kẻ thấp hèn! “Chúng ta đợi mà xem!
Trương Vân Nam đi rồi nghĩ đến ánh mặt kinh khủng của Tiêu Hào vẫn còn rùng mình.
Liễu Kiến Quốc thấy không còn ai để ý tới chuyện này, ông ta mới thở phào một hơi, dây thần kinh đang căng thắng mới thả lỏng lại. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tiêu Hào, bây giờ đang ở đại hội, đừng lỗ măng như vậy, nếu bị đuổi ra thì không tốt đầu.”
Tiêu Hào gật gật đầu.
Hai người Uông Giang Cần và Liễu Vĩnh vừa bước vào hội hội trường thì nhìn thấy cảnh này.
Bọn họ thấy kết quả bảo vệ xử lý nhưng không hiểu. Uống thiếu chủ đến rồi!” “Cậu Vương, đã lâu không gặp!”
Ngưỡng mộ đã lâu
Cho dù Uông Giang Cần đi tới chỗ nào đều có nhiều người vây quanh anh ta nói chuyện và nhiệt tình kết bạn.
Thậm chí có một số nhân vật lớn ngôi ở hàng đầu của hội trường đều đến gặp Uông Giang Cần
Chủ tịch thành phố của Tam Thành đều bước đến, ông trùm kinh doanh, người mới trong giới chính trị toàn bộ đều tới chào anh ta.
Uống Giang Cần ngay lập tức trở thành tâm điểm của hội trường!
Lần chủ tịch thành phố nhận chức này, các quan chức cấp cao của các tầng lớp trong Tam Thành đều tới, rất nhiều nhân vật lớn thấy đầu không thấy đuôi đều đến tham gia
Dù gì chủ tịch thành phố mới nhận chức, cũng phải nể mặt người ta.
Nhưng những nhân vật lớn này có lợi hại đến đâu, thấy con trai của người giàu nhất thành Danh Tây đều phải tới chào hỏi.
Uống Giang Cần và Liễu Vĩnh trong sự bao quanh của mọi người, ngồi ở vị trí ở hàng đầu tiên dễ thấy nhất, cách chủ vị gần nhất.
Liễu Vĩnh tất nhiên ngồi cạnh Uông Giang Cần.
Nếu là Liễu Vĩnh lúc trước đến tư cách vào hội trường cũng không có.
Nhưng hôm nay anh ta là người được Uông Giang Cần đêm đến, không cần biết lúc trước thân phận anh ta là gì, chỉ cần là người của Uông Giang Cần, anh ta liền có tư cách ngồi cạnh Uông Giang Cần
Liễu Vĩnh nhìn thấy những nhân vật lớn bình thường không gặp được, lại nhìn thấy những nhân vật lớn chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi bắt tay với mình, trong lòng vô cùng tự hào, tràn đầy kích động và hưng phấn.
Sau khi mọi người giải tán, Liễu Vĩnh cố quay đầu nhìn sang Tiêu Hào với vẻ mặt khiêu khích. Tiêu Hào à Tiêu Hào, nhìn thấy địa vị của tôi hôm nay chưa, tôi xem cậu hôm nay lấy gì để đấu với tôi! Hàng ghế đầu tiên đều là để cho nhân vật lớn ở Tam Thành.
Vị trí phía sau mọi người đều tự ngồi.
Nhưng nhiều người tự ý thức được vị trí ở hàng thứ hai là dành cho những người ở giai cấp thượng lưu, vị trí càng về sau thì địa vị càng thấp.
Tiêu Hào thấy góc phía đông yên tĩnh hơn, chỗ trống cũng nhiều nói: “Bố, Nguyệt Hân, chúng ta qua đó đi.
Liễu Kiến Quốc không có ý kiến gì, cô cũng không thích nói chuyện với những người không quen biết nên đều nghe Tiêu Hào sắp xếp. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Thế là ba người đi tới góc phía đông, ngồi ở hàng thứ mười mấy phía sau.
Thực ra Tiêu Hào ngồi ở đây là còn có mục đích khác, ở đây chỗ trống nhiều, bên cạnh có lối đi, lát nữa Đường
Minh Tam đến còn có chỗ ngồi cho anh ta.
Liễu Vĩnh, Trương Vân Nam và một số người chú ý đến Liễu Kiến Quốc và Tiêu Hào nhìn thấy ba người Tiêu Hào ngồi ở mấy hàng phía sau đều vô cùng bất ngờ.
Tiếp theo từng nhân vật lớn lần lượt vào hội trường, mỗi một nhân vật lớn đến đều có người tới chào hỏi, nhiệt tình trò chuyện. son.
Ba người Tiêu Hào ngồi yên tại chỗ, vững như Thái Liễu Kiến Quốc trước giờ làm việc đúng quy củ, cần trọng, bạn bè rất ít, ông cũng không thích cách làm việc giả dối khách sáo như thế này. “Anh Minh Tam đến rồi. Lúc này Nguyệt Hân nói với
Tiêu Hào.
Tiêu Hào nhìn ra cửa, cùng Liễu Nguyệt Hân đi đón Đường Minh Tam.
Đường Minh Tam một mình đi vào bởi vì hội trường không cho phép vệ sĩ và người đi cùng đi vào
Loại gia tộc nhỏ như nhà họ Đường không có ai muốn qua lại, đặc biệt là sau khi gia chủ nhà họ Đường chết, rất nhiều người đều không qua lại nữa.
Hơn nữa rất nhiều người biết Đường Minh Tam và Tiêu Hào thân nhau, biết Tiêu Hào có nhiều kẻ thù, vì vậy càng không muốn cùng Đường Minh Tam qua lại quá thân. Người đến chào hỏi Đường Minh Tam không có mấy ai. “Anh Minh Tam
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đi đến chào hỏi Đường Minh Tam. “Tiêu Hào, Nguyệt Hân. Đường Minh Tam cười nhẹ. Tiêu Hào đẩy xe lăn của Đường Minh Tam đến chỗ bên cạnh mình.
Đường Minh Tam nhìn thấy lối đi bên cạnh chỗ ngồi của Tiêu Hòa thì hiểu Tiêu Hào ngồi ở chỗ này là suy nghĩ cho anh.
Trong lòng Đường Minh Tam cảm thấy ấm áp vô cùng. “Người nhà họ Châu đến rồi!” “Người nhà họ Lương cũng đến rồi!”
Mọi người nhìn ra, nhà họ Châu, Châu Thiên Bắc sải bước bước vào đại sảnh.
Nhà họ Lương, Lương Thiếu Thu, dáng người ngay thẳng, khí chất phi phàm, trong sự bao vây của vài người đi vào.
Nhà họ Châu, là gia tộc hạng nhất của thành Giang Nam, nhà họ Lương là gia tộc hạng hai. Rất nhiều người của Tam Thành đều đứng dậy chào hỏi, trò chuyện.
Hầu hết mọi người đều trò chuyện với Châu Thiên Bắc, Lương Thiếu Thu bên này chỉ có mấy người, có người chào hỏi Lương Thiếu Thu liền lập tức qua bên Châu Thiên Bắc.
Hai người chào hỏi mọi người xong liền về chỗ ngồi. Dưới cái nhìn của mọi người, hai người không đi về mấy hàng ghế đầu, mà quét một vòng xung quanh, tìm thấy Tiêu Hào liền đi về phía Tiêu Hào.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net