Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Chương 259: Liễu Kiến Quốc nhậm chức

“Tiêu Hào, bên trong thẻ của cậu có bảy trăm tỷ đô thật sao?” Lần này, Liễu Vĩnh không đùa cợt Tiêu Hào.

Ánh mắt của anh ta hoảng hốt, anh ta sợ

Tiêu Hào cười khẽ: “Không phải mấy người đã sớm mang người kiểm kê tài sản đến rồi sao? Cứ kiểm tra đi rồi biết, đúng không nào?”

Uông Giang Cần nhìn thấy Tiêu Hào bình thản như thế thì trong lòng có dự cảm không tốt: “Người đâu, đến kiểm tra!"

Yến Mục Huy cũng rất bất ngờ, bảy trăm tỷ đô tiền mặt, ngay cả nhà họ Uông và nhà họ Yến liên thủ cũng không lấy ra được, vậy sao Tiêu Hào có thể cơ chứ?

Bọn họ đã sớm chuẩn bị bốn trăm năm mươi tỷ đô, hôm nay sẽ dùng trên đại hội chủ tịch. Tiêu Hào cũng không biết kế hoạch của bọn họ, chẳng lẽ anh mang khư khư bảy trăm tỷ đô bên mình hay sao?

Yến Mục Huy nghĩ mãi mà không rõ, nói: “Tiêu Hào, tôi nghe nói anh từng lấy ra trăm rưỡi tỷ đô, hôm nay, nếu anh thật sự có thể trình ra bảy trăm tỷ đô thì Yến Mục Huy tôi tuyệt đối sẽ tâm phục khẩu phục

Hai người kiểm kê tài sản cầm laptop đi tới, Tiêu Hào đưa thẻ cho bọn họ, hai người lập tức kiểm tra. Tiêu Hào đưa thẻ vào, sau khi nhập mật khẩu thì hiện lên số dư còn lại.

Bên trong màn hình bỗng xuất hiện một dãy số! Không nhiều không ít, vừa đúng bảy trăm tỷ đô. Hai người kiểm tra đổ mồ lạnh, bọn họ chưa từng nhìn thấy số tiền lớn đến như vậy. Bọn họ đếm từng con số không phía sau, xác nhận một lần nữa, là bảy trăm tỷ đô!

Những người khác cũng lao qua, sau khi nhìn thấy số tiền bên trong thì mỗi người đều biến sắc, hãi hùng khiếp vía!

Mặt Uông Giang Cần trắng bệch, trán đổ mồ hôi ròng ròng: “Sao có thể như vậy!”

Sau khi Yến Mục Huy khiếp sợ thì cười nói với Tiêu Hào: “Tổng Giám đốc Tiêu, thật sự nhìn không ra, anh đúng là khiến người khác khó nắm bắt. Yến Mục Huy tôi xin cúi đầu rạp xuống đất bội phục. Chuyện nơi đây tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa, tôi đi trước.

Yến Mục Huy cứ thế mà rời đi. “Cách ăn mặc của tên nhóc này thú vị thật, tôi thích. Liệt Diễm nhìn chằm chằm bóng lưng của Yến Mục Huy, sau đó cười nói: “Tiêu Hào, chủ tịch, mọi người, không quấy rầy nữa, tôi cũng đi trước nhé."

Băng Sương nhìn thấy Liệt Diễm rời đi, bèn nói: “Hỏa Hoằng, nếu đã đến rồi thì ngồi lại một chút. "Không rảnh!” Liệt Diễm dẫn theo tám thuộc hạ rời đi không ngoảnh đầu lại.

Ảnh mắt Băng Sương mang theo sự u oán.

Yến Mục Huy rời đi khiến vẻ mặt của Uông Giang Cần càng thêm khó coi. Tiêu Hào nhìn ra được, Yến Mục Huy đến đây là để trợ giúp Uông Giang Cần, dù kết quả có như thế nào thì anh ta cũng sẽ không ở lại chỗ này, anh ta sẽ không đối đầu đến cùng với Tiêu Hào.

Nhưng hình như lập trường của Uông Giang Cần bất đồng, anh ta không đi mà lại mang vẻ mặt tức giận. Uông Giang Cần lấy tấm thẻ trong tay Liễu Vĩnh, lòng Liễu Vĩnh như tro tần, lần này, anh ta hoàn toàn tuyệt vọng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Trước kia, sau khi Tiêu Hào đánh bại anh ta hết lần này đến lần khác thì Liễu Vĩnh vẫn luôn ôm lấy một hy vọng, là thù hận chèo chống giúp anh ta, ngoài ra còn có thế lực phía sau anh ta nữa. Nhưng bây giờ, Liễu Vĩnh đã hoàn toàn hiểu ra, dù mình có đeo bám ai đi chăng nữa thì cũng vô ích.

Vị trí tổng hội trưởng hội thương mại rốt cuộc cũng xác định, Uông Giang Cần không nói một lời nào, anh ta ngồi yên ở đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Lớn đến chừng này, anh ta chưa từng thua một ai! Không phải bởi vì anh ta là con nhà giàu, mà năng lực của bản thân anh ta cũng rất xuất sắc.

Thế nhưng, lần này anh ta đã thua, Uông Giang Cần không cam lòng. Nhà họ Tần để anh ta xử lý một chuyện tưởng chừng như rất dễ dàng, vậy mà anh ta lại thua!

Băng Sương nhìn thấy hai bên tranh đấu đã xong, nói: “Sau đây tôi xin tuyên bố, Liễu Kiến Quốc - Trưởng ban xây dựng trở thành tổng hội trưởng hội thương mại của thành phố Đế Nam. Mời tổng hội trưởng Liễu lên sân khấu tiếp nhận công văn bổ nhiệm"

Liễu Kiến Quốc ngây ngẩn cả người, ông ta bước lên sân khấu, lúc đầu chỉ lác đác tiếng vỗ tay, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Vị trí của tổng hội trưởng thương mại cuối cùng đã được xác định, các ông trùm kinh doanh bên dưới và các gia tộc lớn đương nhiên đã nhận ra Liễu Kiến Quốc. Ngay cả không chấp thuận, thì cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Sau này, ba thành phố hợp nhất, không ai dám xúc phạm Liễu Kiến Quốc.

Sau khi Liễu Kiến Quốc lên sân khấu, ông ta đã vô cùng lo lắng và chấn động.

Ông ta đã làm việc tại Phòng Kỹ thuật và Xây dựng trong ba mươi năm, và ông ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành tổng hội trưởng thương mại cả.

Ông ta chỉ muốn làm tốt công việc của Phòng Kỹ thuật và Xây dựng, nhưng bây giờ lại trở thành tổng hội trưởng thương mại.

Mọi thứ của ngày hôm nay biến đổi bất ngờ. Những người thuộc các gia đình giàu có nhất của ba thành phố đều đã xuất hiện và những nhân vật lớn của ba thành phố lần lượt xuất hiện vì vị trí này.

Cuối cùng, Tiêu Hào và Liễu Kiến Quốc đã giành chiến thắng. "Mọi người." Sau khi Liễu Kiến Quốc lên sân khấu, đầu óc ông ta trở nên sáng suốt hơn sau khi nghĩ: "Tôi đối với vị trí tổng hội trưởng thương mại... "Tôi e rằng rất khó có thể đảm nhiệm."

Ngay khi những lời này phát ra, trái tim của nhiều người lại lần nữa đóng băng.

Vừa rồi, ba người giàu nhất liều chết để có được vị trí này, vậy mà ông ta... ông ta đã từ chối Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Vậy mà không làm!

Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đều biết tính khí và tính cách của Liễu Kiến Quốc.

Ông ta lo lắng mình sẽ không làm việc tốt.

Băng Sương khẽ cau mày: "Bắc Cảnh đã xét duyệt lại lịch của ông. Lý lịch của ông là tốt nhất, và ông hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho vị trí này." "Xin mời nhận bổ nhiệm!"

Trong lòng Liễu Kiến Quốc rất phức tạp, ông ta hiểu rằng chuyện này có liên quan đến Tiêu Hào. "Nếu đã là sự sắp xếp của Bắc Cảnh, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh"

Lần này Liễu Kiến Quốc đã nhận giấy nhậm chức, hít một hơi thật sâu và chấp nhận nó mà không hề kiêu ngạo hay hấp tấp.

Dưới sân khấu, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay.

Tiêu Hào cuối cùng cũng được thoải mái. Sáu năm trước, hội thương mại của nhà họ Tiêu là đứng đầu ba thành phố, Tiêu Kình là tổng hội trưởng thương mại, sáu năm sau, vị trí này nhất định không được rơi vào tay người khác.

Việc thống nhất ba phòng thương mại lớn của thành phố luôn là mong muốn của bố, và Tiêu Hào phải hoàn thành nó!

Nhân phẩm của Liễu Kiến Quốc hoàn toàn có thể đảm nhiệm được!

Sở dĩ Tiêu Hào sắp xếp như vậy là vì sau này anh sẽ phải đối phó với nhà họ Tần và nhất định sẽ rời khỏi Đế Nam để đến kinh đô, vì vậy, vị trí của Liễu Kiến Quốc là sự sắp xếp tốt nhất.

Băng Sương nói: "Tiếp theo, mời tân tổng hội trưởng thương mại phát biểu

Vị trí này cực kỳ quan trọng, theo các công đoạn, sau khi sắp xếp vị trí quan trọng thì phải lên sân khấu phát biểu “Tôi không phục!” Đột nhiên, Liễu Vĩnh nhảy ra như bị điên. "Liễu Kiến Quốc không đủ tư cách ngồi vào vị trí này!"

Liễu Vĩnh lao lên sân khấu, cảm xúc hoàn toàn không kiểm soát được.

Càng nghĩ lại càng không cam tâm, lần này đã được hai đại phú gia giúp đỡ, thế mà vẫn thua.

Đây là cơ hội cuối cùng của anh ta.

Nhưng, anh ta đã thua

Anh ta không còn gì cả, cơ hội cuối cùng đã không còn nữa... "Liễu Kiến Quốc, vị trí này là của tôi, ông không xứng, ông không xứng!" Liễu Vĩnh hoàn toàn phát điện và đi tới túm lấy cổ áo

Liễu Kiến Quốc.

Băng Sương ở bên cạnh đá anh ta một cước.

Liễu Vĩnh bay xuống và ngã trên mặt đất.

Liễu Vĩnh lại đứng lên, ôm lấy cái bụng đau đớn của mình. "Tôi không phục, tôi không phục! “Tiêu Hào, đồ rác rưởi, tại sao mày có thể thắng!" "Tại sao nhà Âu Dương lại đứng về phía mày, vì sao

Hỏa Hoằng đứng về phía mày, vì sao mày lại có số tiền lớn như vậy!" "Tại sao!!" "Tại sao tất cả những điều tốt đẹp đều xảy ra với mày, tại sao!" "Sáu năm qua, sáu năm qua là chuyện gì xảy ra!" Liễu Vĩnh đang gầm lên như một con sư tử giận dữ Đôi mắt anh ta đỏ ngầu.

Thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi.

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Nhấn Mở Bình Luận