Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chương 260: Tôi chơi với anh
Uống Giang Cần nhìn dáng vẻ phát điên của Liễu Vĩnh chỉ muốn một phát tát chết anh ta.
Thật sự không nên hợp tác với tên khốn này. Uống Giang Cần thầm nghĩ, chỉ là trước đây anh trai anh ta đã từng ra mặt giúp đỡ mình, lại thấy dáng vẻ khổ sở cầu xin hợp tác của anh ta nên lần này mới giúp anh ta báo thù.
Uống Giang Cần cũng muốn chứng kiến cảnh Liễu Kiến Quốc và Liễu Vĩnh, một nhà tương sát lẫn nhau. Thật không ngờ cái tên Liễu Vĩnh này lại dễ bị kích động, không giữ được bình tĩnh như vậy.
Trong tình thế này phát điên cái gì không biết! Đã thua rồi, nổi điên có thể lật ngược tình thế sao? Quả thực chỉ làm mất mặt
Uông Giang Cần vội vàng đứng lên nói: “Chủ tịch! Liễu Vĩnh gây rối hiện trường, xin hãy đuổi anh ta ra khỏi đây!” Uông Giang Cần cực kì thông minh, thay vì bị người ta đuổi ra không bằng chính bản thân mình mở miệng xin đuổi người.
Băng Sương Nhất phất tay, lập tức vài vệ sĩ tiến đến lỗi Liễu Vĩnh ra ngoài. “Tiêu Hào, tại sao?” “Liễu Nguyệt Hân, đều là người một nhà tại sao tất cả lợi ích đều bị các người đoạt hết đi?” “Tiêu Hào, mày đã hứa với tao..
Giọng nói của Liễu Vĩnh nhỏ dần rồi mất hút trong hội trường. Không một ai đồng cảm với Liễu Vĩnh, cả nhà Liễu Kiến Quốc sớm đã cắt đứt quan hệ với Liễu Vĩnh.
Ở phía dưới, Liễu Kiến Quốc bắt đầu phát biểu. Bài phát biểu của Liễu Kiến Quốc rất thực tế, nội dung đều xoay quanh việc kiến thiết, đổi mới vì lợi ích của người dân cũng như lợi ích của doanh nghiệp.
Bản thân Phòng Kỹ thuật và Xây dựng phụ trách xây dựng, hợp nhất đô thị nên rất có kinh nghiệm trong việc kiến thiết.
Những người ban đầu cho rằng Liễu Kiến Quốc là người mới không có năng lực gì, sau khi nghe xong bài phát biểu của Liễu Kiến Quốc nói về kế hoạch hợp nhất ba thành phố liền tán thưởng không ngớt.
Mỗi lời của Liễu Kiến Quốc đều chạm đến đáy lòng của từng người ở đây. Sau đó ai nấy đều nhận định Liễu Kiến Quốc quả thực là một nhân tài, một nhân tài bị giấu kín trong suốt thời gian qua.
Đến cả Uông Giang Cần cũng giật mình, một nhân tài như vậy mà lại không được phát hiện sớm.
Thật ra nguyên do có liên quan đến tính cách của người này và cả việc bị nhà họ Liễu kìm kẹp những năm qua.
Lần này Tiêu Hào trở lại liền khai thác triệt để năng lực của Liễu Kiến Quốc. Sau khi Liễu Kiến Quốc phát biểu xong tiếng vỗ tay bên dưới vang lên không ngớt, rất nhiều người đã đứng lên vỗ tay.
Lần này, mỗi tràng vỗ tay đều xuất phát từ sự nể phục trong lòng. Mọi người đều công nhận chức vụ tổng hội trưởng hội thương mại của Liễu Kiến Quốc quả là danh xứng với thực.
Liễu Kiến Quốc bước xuống bục đi về chỗ ngồi. Băng Sương đi đến trước micro nhìn khắp hội trường một lượt rồi nói: “Đại hội chủ tịch đến đây xin được kết thúc!” "Bế mạc!” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Lời nói không khách sáo chút nào, đại hội cứ như vậy kết thúc.
Việc nên làm đã làm, mọi thứ cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Việc tiếp theo là mọi người tiến hành công việc hợp nhất sau khi nhậm chức.
Băng Sương dẫn người rời khỏi hội trường, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. “Hội trưởng Liễu!” “Hội trưởng Liễu. Chúc mừng chúc mừng!” “Hội trưởng Liễu! Trước đây tôi đã từng họp với anh, tôi tên Đàm Văn.” “Hội trưởng Liễu, chúng ta ở trong thành phố là
Rất nhiều doanh nhân và gia tộc đều đến chào hỏi Liễu Kiến Quốc. Liễu Kiến Quốc bận trao đổi danh thiếp không ngơi tay. Ông ta không hề thích tình cảnh này chút nào, nhưng về sau ông ta sẽ phải thường xuyên giao lưu với những loại người này nên cố gắng nán lại hàn huyên đôi ba câu.
Tạo mối quan hệ tốt với những người này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc chấn chỉnh lại các doanh nghiệp. Nhóm người phía bên Tiêu Hào đều nán lại đợi Liễu
Kiến Quốc. “Tiêu Hào, thật không ngờ anh lại giấu kĩ như vậy?” Uống Giang Cần đi ngang qua chỗ Tiêu Hào liền dừng lại nói.
Tiêu Hào híp mắt nhìn Uông Giang Cần: “Nhà họ Uông các người biết điều mà thu tay lại thì tôi sẽ vì việc hợp nhất ba thành phố mà không so đo tính toán. “Còn không thì tôi sẽ khiến cho nhà họ Uông biến mất!”
Chỉnh đốn ba thành phố, công việc bận rộn, Tiêu Hào không sợ nhà họ Uông, nhưng không muốn đoạn tuyệt với gia tộc hàng đầu.
Nếu không, toàn bộ cộng đồng doanh nghiệp ở thành phố mới sẽ náo loạn, khiến Liễu Kiến Quốc gặp rất nhiều rắc rối.
Uông Giang Cần mỉm cười: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Cuộc chiến của chúng ta vừa mới bắt đầu " "Tiêu Hào, tôi sẽ từ từ chơi với anh!" "Đừng tưởng rằng anh liên thủ với nhà họ Âu Dương, còn có Hỏa Hoằng, thì nhà họ Uông chúng tôi sợ anh!" "Chuyện vui vẫn còn ở phía sau!"
Ánh mắt Tiêu Hào đằng đằng sát khí: "Anh muốn chơi thì tôi chơi với anh, chỉ sợ anh chơi không nổi thôi." "Không, không... Uống Giang Cần tràn đầy tự tin: "Đến lúc đó tôi chỉ sợ anh chơi không nổi."
Âu Dương Chanh Kỳ không nhịn được, tức giận nói: "Uống Giang Cần, nếu đã như vậy thì nhà họ Âu Dương chúng tôi hủy bỏ mọi hợp tác với nhà họ Uống các người." "Anh thích chơi thì tôi đây sẽ chơi với anh!" “Hầu hạ bất cứ lúc nào!” Uống Giang Cần cười nói: “Em gái Chanh Kỳ, đến lúc đó thua thì cũng đừng khóc nha.” "Haha..."
Uống Giang Cần bỏ đi với một tiếng cười lớn.
Âu Dương Chanh Kỳ chửi bởi: "Uống Giang Cần đúng là đồ khốn kiếp, hừ!" "Tiêu Hào, đừng lo lắng, ông nội sẽ hoàn toàn trấn áp nhà họ Uông, bọn họ không dám làm gì đâu." Tiêu Hào suy nghĩ một chút, mới nói: "Chuyện này, nhà Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Âu Dương tốt nhất đừng xen vào, nói cho ông nội cô nên án binh bất động." "Tôi sẽ tự mình giải quyết"
Tiêu Hào đã đoán rằng đó là bút tích của nhà họ Tần, và Tiêu Hào không muốn nhà Âu Dương chọc tức nhà họ Tân. "Trương Vân Nam, ông đi đâu vậy?"
Tiêu Hào nhìn thấy Trương Vân Nam và một vài người rời khỏi hội trường, anh gọi Trương Vân Nam lại.
Lương Thiếu Thu vội vàng chạy đến và chặn đường của Trương Vân Nam.
Những người đi cùng Trương Vân Nam nhìn thấy Tiêu Hào bước tới, vội vàng chào tạm biệt Trương Vân Nam, họ đều nói rằng có chuyện ở nhà rồi rời đi.
Tiêu Hào đứng trước mặt Trương Vân Nam và hỏi về cuộc cá cược vừa rồi: "Trương Vân Nam, rút ra bốn lăm tỷ đô ngay lập tức." “Cái gì bốn lăm tỷ đô?” Trương Vân Nam định quyt, nhất định phải quỵt, ông ta còn không có bốn tỷ đô, lấy đầu ra bốn lăm tỷ đô? Uông Giang Cần rời đi đã lâu, vừa rồi bí mật liên lạc với Uống Giang Cân, Uống Giang Cần một chút cũng không quan tâm. Khi cá cược với Tiêu Hào, Uông Giang Cần đã hỗ trợ
Trương Vân Nam, mục tiêu của họ là thắng được Tiêu Hào ngày hôm nay. Nhưng bây giờ đã thua, thua tất cả, Uông Giang Cần không muốn quan tâm đến sự sống chết của Trương Vân
Nam.
Vì quân cờ Trương Vân Nam này không còn hữu dụng nữa.
Bỏ ra bốn lăm tỷ đô cho một người không có giá trị sử dụng, Uông Giang Cần nhất định sẽ không làm. "Xem ra trí nhớ của ông không tốt nhỉ?" Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Bốn lăm tỷ đô không phải con số nhỏ. Vừa rồi cuộc cá cược của chúng ta, tất cả mọi người có mặt đều là nhân chứng!" Rất nhiều người vừa nhớ tới cuộc cá cược, đều bắt đầu chú ý tới đây.
Trương Vân Nam nghiến răng: "Tiêu Hào, cậu đã thắng rồi, còn muốn cái gì?"
Nghĩ đến thỏa thuận đánh cược trước đó, Trương Vân Nam tức giận vô cùng, vừa rồi mình chế nhạo Tiêu Hào không biết tự lượng sức, đúng là tự rước lấy nhục. Cuối cùng, chính bản thân là người bị sỉ nhục! "Tôi không muốn làm gì." Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Tôi muốn bốn lăm tỷ đô, còn quỳ xuống liếm để giày thì quên đi, tôi chỉ cần tiền" "Rút tiền ngay, hôm nay nếu không đưa tiền, ông không thể ra khỏi đây." Trước đó Trương Vân Nam làm nhục Tiêu Hào và quấy rối Liễu Nguyệt Hân, Tiêu Hào đương nhiên sẽ không để ông ta đi. “Nực cười!” Trương Vân Nam la lên: “Hiện tại tâm tình tôi không tốt, không có thời gian chơi với cậu." “Tôi nói, nếu ông không đưa tiên, ông không thể đi Tiêu Hào chặn Trương Vân Nam: "Đương nhiên, nếu ông thật sự không có tiền, ông có thể nhường lại vị trí trưởng phòng xây dựng thành phố."
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất