Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Chương 295: Hạ cổ hại người
Sau khi Tiêu Hào đưa Bạch Đình Quốc về, đến biệt thự của nhà họ Âu Dương.
Người ở sắp xếp cho Bạch Đình Quốc ở phòng
bên cạnh Tiêu Hào. Nhìn Bạch Đình Quốc đang hấp hối trên giường, khuôn mặt Tiêu Hào đây chua xót.
Người anh em, cậu yên tâm đi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ ở đây!
Tiêu Hào đích thân chữa trị cho Bạch Đình Quốc Anh năm lấy tay phải của Bạch Đình Quốc, một luồng khí lạ xâm nhập vào cơ thể Bạch Đình Quốc.
"Đình Quốc, gần tây gân chân của cậu bị đứt tôi nối lại giúp cậu
rồi,
"Tôi có thể khôi phục lực lượng trước đây của
Bạch Đình Quốc bị đứt gân mạch trên cơ thể đã năm năm rồi, ngoại trừ bậc thấy y học thì không ai nó thể chữa lành được
Nhưng Tiêu Hào là thần y.
Lúc trước khi có người đánh b xe của lão tướng quân Cao, lực lượng của Tiêu Hào đã khôi phục người bị cháy xém trở lại ban đầu chỉ trong hơn mười giây.
Nổi liên kinh mạch bị đứt gãy là một chuyện không có khả năng đối với các bác sĩ khác, nhưng với Tiêu Hào thì lại dễ dàng.
Lực lượng của Tiêu Hào đã tìm thấy kinh mạch bị đứt trên cánh tay trái của Bạch Đình Quốc. Anh dùng một có lực lượng thần bí kết nối hai đầu của kinh mạch bị đứt lại với nhau.
Giống như kéo hai đầu của sợi dây thừng bị đứt, buộc một nút thắt và kết nối chúng lại với nhau một cách cứng rắn.
Một cỗ khí tức của sự sống làm cho đoạn kinh mạch đứt lìa và héo rũ lấy lại sức sống một lần nữa. Chỗ thắt nút nhanh chóng tiêu tan và trở nên bằng phẳng, hoàn toàn không có chút dấu vết thất nút nào.
Kinh mạch tay chân và xung quanh đều bị đứt đoạn, Tiêu Hào trải qua hơn mười phút nổi kinh mạch đã khôi phục chúng lại như lúc ban đầu
Sau nửa giờ, Bạch Đinh Quốc bị thương nặng đã
hoàn toàn bình phục. Kinh mạch được khôi phục thể chất được khỏi phục, mọi thứ được khôi phục, và lực lượng Tiên Thiên đã mất cũng được khôi phục!
Sau khi Tiêu Hào làm xong việc, Bạch Đình Quốc
mở mắt ra.
Bạch Đình Quốc nhìn thấy Tiêu Hào thì thốt lên kinh ngạc: "Tiêu Hào, thể... thế này là sao?"
"Vết thương của tôi? Lành rồi?"
Bạch Đình Quốc đứng bật dậy, toàn thân tràn đầy lực lượng, một nguồn lực lượng bùng nổ.
Tất cả lực lượng đã mất năm năm trước giờ đã
trở lại.
Lực lượng Tiên Thiên
Anh ấy không dám tin tưởng, cả người ngơ ngác.
“Tiêu Hào?" Vẻ mặt của Bạch Đình Quốc hiện rõ hưng phần. "Là cậu, cậu chữa thương cho tôi?"
“Ừ” Tiêu Hào gật đầu, nằm lấy bả vai Bạch Đình Quốc: "Đinh Quốc, cậu đã bình phục, thương thế, mọi thứ của cậu, toàn bộ đều đã bình phục
Bạch Đình Quốc khó có thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tiểu Hào, vẻ mặt ngạc nhiên và kỳ quái, trong bụng đầy nghi ngờ.
Kinh mạch bị cắt đứt, đó là bệnh nan y, không ai chữa được.
Hơn nữa đã năm năm kinh mạch dứt đoạn co rút lại mất đi sinh lực, đời này cũng không thể khôi phục được.
Nhưng mà, hiện tại anh ấy đã hồi phục một cách thần kỳ. Mà điều khiến Bạch Đình Quốc khó hiểu chính là trước đó anh ấy đã bị thương nặng trên võ đài, thậm chí chỉ còn nửa cái mạng.
Bây giờ, tất cả các vết thương đã bình phục
Hàng chục vết sẹo cũ để lại trên cơ thể anh ấy cũng đã biến mất.
“Tiêu Hào, đây là phép thuật hả?” Giờ khắc này,
Bạch Đình Quốc không thể nghĩ ra câu trả lời nào khác ngoài hai chữ “phép thuật Thật quá lạ lùng, qua khó tin, giống như một giấc
mơ vậy!
“Đây là y thuật." Tiêu Hào cười nói: "Là đại y đạo Tôi có thể chữa lành những người bị thương nặng, chỉ cần còn một hơi thở, tôi đều có thể chữa lành cho ho."
Đây là một thuật thần thông bí ẩn, nhưng nói cũng nằm trong phạm vi của y học.
Bạch Đình Quốc nghe vậy thì vui mừng khôn xiết "Tiểu Hào, câu có thể chữa bệnh cho tôi, vậy cậu chắc chắn cũng có thể chữa lành cho con gái của tôi!
Tiêu Hào, cầu nhất định phải chua khỏi bệnh cho con gái tôi!"
"Tiêu Hào, bây giờ cậu đi theo tôi!"
Bạch Đình Quốc nằm lấy tay Tiêu Hào, vội vàng chạy ra ngoài.
Trước đó, đám người Lí Thanh Tùng đã từng nói Bạch Đình Quốc có một cô con gái năm tuổi bị bệnh nặng không thể chữa khỏi, hàng tháng anh ấy cần rất nhiều tiền để chữa trị.
Khi hai người ra khỏi phòng, nhà họ Âu Dương biết Tiêu Hào muốn đi ra ngoài, nên bọn họ đã chuẩn bị sẵn xe
Tài xế lái xe, Bạch Đình Quốc dẫn đường, đi hơn hai mươi phút thì đến một ngôi làng hẻo lánh.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà nông dân, một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi đang đứng đợi bọn họ ở cửa
Người phụ nữ đó là chị Quyên, người hầu mà Bạch Đình Quốc mới. Thường thì Bạch Đình Quốc bàn, chị Quyền sẽ chăm sóc cho đứa bé.
Trước khi đến, Bạch Đình Quốc đã gọi điện cho chị Quyền.
Nhóm người họ đi vào nhà. Đây là một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách được trang trí đơn giản.
Ba người đến phòng ngủ bên phải. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Dưới ánh đèn dịu dàng, một cô bé dễ thương đang say giấc.
Tiêu Hào bước đến cửa sổ, mở chăn lên, nằm lấy tay phải của cô gái nhỏ.
Bạch Đình Quốc lấy rất nhiều tài liệu từ các đợt kiểm tra ở bệnh viện ra.
Tiêu Hào chỉ nhìn thoáng qua.
Cô bé tên là Bạch Khả Như
Bạch Khả Như sẽ có biểu hiện mê sáng vào ban ngày, cười khúc khích ngớ ngẩn và đôi khi nói những điều đáng sợ.
Sẽ không thể đi lại, không ăn uống được. Mấy chuyện ăn uống linh tinh cần phải có người khác chăm sóc.
Tiêu Hào gạt tài liệu sang một bên, chẩn đoán của bệnh viên không có giá trị tham khảo gì đối với thân y
Tiêu Hào năm lấy tay phải của Bạch Khả Như và bắt đầu bắt mạch cho cô bé.
Đột nhiên, Bạch Khả Như mở mặt và cười hi hi với Tiêu Hào.
"Hi hi, hi hi..."
Tiếng cười lúc cao lúc thập, nghiên răng nghiên loi, rat am dam. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Chị Quyên đã quen, ngay lập tức bế Bạch Khải Như lên, hát một bài hát: "Ngủ đi, ngủ đi, bé con yêu dấu..."
Mỗi khi Bạch Khả Như phát bệnh, chị Quyên thường hát những bài hát thiếu nhi, Bạch Khả Như sẽ dần dần bình tĩnh lại, nhưng lần này lại không được. Bạch Khả Như bất ngờ nam lấy tóc của chị
Quyền, dùng hết sức giật nó ra.
Nhe răng cười toe toét, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
"Cút đi, đừng chạm vào tao!"
"Cút đi!"
"Tất cả các người đều cút hết đi!
Tiêu Hào vội vàng đỡ Bạch Khả Như khỏi vòng
tay của chi Quyền
Một phần tóc của chị Quyền đã bị Bạch Khả Như
giật ra
Chị Quyên đau đớn ôm đầu
Tiêu Hào nói: "Chị Quyền, chị đi ra ngoài trước đi, đây cứ giao cho tôi được rồi.
ở
Sau khi chị Quyền ra ngoài, Bạch Khả Như trong vòng tay của Tiêu Hào vùng vậy.
Mày là một con quỷ
"Mày là một con quỷ đang sợ
Đừng chạm vào tạo Đừng chạm vào tạo
Bạch Đình Quốc định đi tới để dỗ dành đứa trẻ, nhưng Tiêu Hào ngăn lại: "Cứ giao cho tôi đi, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ chữa lành cho Khả Như."
Tiêu Hào dùng sức mạnh khống chế Bạch Khả Như khiến cô bé không thể cử động, Bạch Khả Như vừa chửi vừa cười nham hiểm bắt mọi người cút đi.
Thân thể của Bạch Khả Như không có vấn đề gì,
vậy chắc chắn vấn đề nằm trong đầu cô bé.
Tay Tiêu Hào ấn huyệt Bách Hội của Bạch Khả
Như.
Một cổ sức mạnh bí ẩn xâm nhập vào tâm trí của Bạch Khả Như
Há?
Lần đầu tiên Tiêu Hào phát hiện ra vấn đề, có một loại ký sinh trùng kỳ lạ trong tâm trí Bạch Khả Nhu.
Ký sinh trùng này là một loại trùng hút máu, nhưng nó không phải là ký sinh trùng bình thường, mà là cổ trùng
Có trùng có nguồn gốc từ phía Nam. Ban đầu, cổ trùng là một loại y thuật, có trùng được dùng để chữa trị cho bệnh nhân Người ta dùng có trùng để hút những tụ máu và ổ bệnh của người bệnh.
Đặc biệt đối với bệnh xuất huyết não, trung hút máu là liều thuộc tốt nhất cho người sau phau thuật
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!