Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 297: Người nhà họ Bạch
“Đình Quốc!” Tiêu Hào nâng ly lên, hai người chạm ly với nhau.
"Nói cho tôi biết kẻ thù của cậu là ai."
"Không cần biết người đó là ai, người đó mạnh cỡ nào, tôi cam đoan với cậu, tôi nhất định có thể tiêu diệt được kẻ đó
Bạch Đình Quốc lắc đầu: "Quên đi Tiêu Hào, dựa theo "phép thuật” mà cậu dùng để chữa bệnh cho tôi và con gái tôi, tôi đã biết cậu không còn là người phẩm. Có thể bỏ ra mấy trăm tỷ cứu tôi lại càng không phải một người bình thường"
"Nhưng mà, mối hận của tôi... cậu không được bảo thay, cũng không thể giúp tôi.
"Hơn nữa, nếu tôi có chuyện gì xảy ra không may, Khả Như sẽ làm sao đây?"
Tiêu Hào rất thông cảm cho Bạch Đình Quốc. Anh ấy có rất nhiều lo lang như thế là vì muốn bảo vệ cho con gái mình: Đinh Quốc, tôi đã không chế được cổ trùng của Khả Như. Sau khi trận thi đấu kết thúc, tôi có thể dựa vào cổ trùng mà tìm ra được người đã hạ cổ."
Bạch Đình Quốc lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: "Tiêu Hào, tôi hiểu lòng cậu. Nhưng xin cậu đừng hỏi đến chuyện của tôi nữa, được không?"
Ngay cả khi Bạch Đình Quốc vì con gái của mình mà không muốn trả thù, Tiêu Hào cũng muốn trả thù thay cho người anh em của mình.
Bởi vì Tiêu Hào có khả năng này. Chỉ cần Tiêu
Hào bảo vệ Bạch Đình Quốc và con gái của anh ấy, thì không một ai có thể làm hại Bạch Đình Quốc. Bạch Đình Quốc không muốn nói về bản thân
mình nữa, nên hỏi. "Đúng rồi, Tiêu Hào, năm năm qua
cậu thế nào?"
Tiêu Hào nói: "Tôi đã từng tham gia quân đội ở biên giới phía Bắc sáu năm, mới rời biên giới phía Bắc được vài tháng. Cậu còn nhớ vợ tôi là Liễu Nguyệt Hân không? Chúng tôi lại ở bên nhau rồi."
"Tôi thành lập một công ty, lần này đến thị trấn Thanh Hà để giúp đỡ nhà họ Âu Dương Tiêu Hào nói một cách đơn giản với Bạch Dinh
Quốc về công việc và tình hình hiện tại của mình.
Bạch Đình Quốc nghe xong thì nói: Tiêu Hào, nếu cậu có khả năng rút lui an toàn thì đừng tham gia vào những tranh chấp của mấy gia tộc này."
"Trải qua một cuộc sống bình dị với người cậu yêu mới là lựa chọn tốt nhất, cũng là cuộc sống hạnh phúc nhất."
Hầu hết mọi người đều hiểu những lý lẽ này. Nhưng mà, nhiều người đều thân bất do kỷ.
Hạnh phúc đơn thuần giản dị là điều quá xa xỉ đối với Tiêu Hào..
Đó chỉ là một hy vọng xa vời.
Tiêu Hào muốn trả thù, muốn bảo vệ quốc gia.
Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Kế hoạch của Tiêu Hào là đợi khi anh thực sự tiêu diệt được tất cả kẻ thù thì sẽ song túc song phi cùng Liễu Nguyệt Hân, trải qua một cuộc sống bình thường.
Đến lúc đó, Tiêu Hào thực sự có thể thoát ra
không?
Bây giờ vẫn không biết được.
Sau khi hai người uống vài lỵ, Bạch Đình Quốc ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, Tiêu Hào nằm ở phía bên kia của ghế sô pha
Anh chợt nhớ chiếc giường nơi anh từng ngủ trong quân doanh, lúc đó hai anh em đã ngủ chung với nhau Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sáng sớm hôm sau, cả hai đưa Khả Như đến biệt thự của nhà họ Âu Dương. “Chị Quyên.” Bạch Đình Quốc giải thích với chị
Quyền: “Sắp tới tôi sẽ rời khỏi nơi này. Căn nhà này là do tôi giành được nửa năm trước. Cảm ơn chị đã chăm sóc Khả Như trong những năm qua.
"Ngôi nhà này sẽ là của chị."
Bạch Đình Quốc dự định sẽ ở tạm với Tiêu Hào tại nhà họ Âu Dương trong hai ngày, chờ trận tỷ thí của Tiêu Hào kết thúc thì sẽ lại rời đi.
Chị Quyên có bố già bảy mươi tuổi, hai người sống nương tựa vào nhau. Trong mấy năm gần đây, Bạch Đình Quốc đã giúp đỡ chị Quyền rất nhiều
Bạch Đình Quốc trao ngôi nhà này cho chị Quyền. Anh ấy sắp phải rời đi, nên muốn trao tất cả mọi thứ ở đây cho người phụ nữ tốt bụng khổ cực này.
Chị Quyền từ chối, Bạch Đình Quốc dủi chiếc chìa khóa vào tay chị Quyền. "Chị Quyên, đây là thứ chị xứng đáng có được."
Cảm ơn chị vì những năm qua
Chị Quyền chối từ lần nữa, nhất quyết không chịu, nhưng Bạch Đình Quốc đã kiên quyết, đặt chìa khóa lên bàn rồi đi xuống lâu với Tiêu Hào
Tiêu Hào ôm Khả Như, kéo tay Khả Như chơi với
co be.
Đã năm năm kể từ khi Khả Như trúng phải cổ trùng, trí nhớ của năm năm này đã trống rỗng, chỉ số IQ của cô bé vẫn chỉ dừng lại ở khoảng hai tuổi.
Cô bé cần nhận biết lại thế giới một lần nữa, học tập tri thức của tất cả mọi thứ xung quanh mình.
"Bo! Bo!"
Khi Khả Như thốt lên hai chữ này, Bạch Đình
Quốc đã bật khóc.
Sau năm năm, cuối cùng con gái cũng gọi được
Tâm trí cuối cùng cũng trở lại bình thường!
Sau khi bị cổ trùng tra tấn suốt năm năm, mọi
thứ đã kết thúc
Hai người đi xuống lầu, đột nhiên, Tiêu Hào nhìn thấy Khả Như deo một mặt dây chuyện bằng ngọc trên cổ.
Ngọc bội này giống hệt với ngọc bội mà Liễu Nguyệt Hân đã cho Tiểu Hào xem trước đó. Tiêu Hào cầm lấy ngọc bội trong tay, một có lực
lượng thân bị tiến vào
Bên trong ngọc bội, có một ký tự "bạch"
Tiêu Hào kinh ngạc: Đinh Quốc, ngọc bài này ở đầu ra?"
Bạch Đình Quốc nhìn thấy Tiêu Hao hơi căng
bo! thẳng, nói: "Đây là ngọc bội mà mẹ của con bé trước khi chết để lại cho Khả Như."
Tiêu Hào tiếp tục hỏi: "Nguồn gốc của ngọc bội này là gì?"
Bạch Đình Quốc dường như không muốn nhắc đến quá khứ: Tiêu Hào, cậu đừng hỏi được không?"
Tiêu Hào bày ra vẻ mặt nghiêm túc, rất nghiêm túc nói: "Tôi không muốn hỏi quá nhiều, nhưng... VỢ tôi cũng có một ngọc bội như vậy, giống hệt với ngọc bội này."
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
"Trong ngọc bội, có một ký tự."
"Cậu nói cái gì?" Bạch Quách Hoa sửng sốt: "Vợ Còn có ngọc bội như vậy?
“Ừ” Tiêu Hào rất chắc chăn, anh nhất định phải làm rõ chuyện này. "Thật không dám giấu giếm, Nguyệt Hân không
phải con ruột nhà họ Liêu
Tiêu Hào nói với Bạch Đình Quốc về cuộc đời của Liễu Nguyệt Hân, và nói với anh ấy rằng Liễu Nguyệt Hân đang tìm kiếm cha mẹ ruột của cô
Trên mặt Bạch Đình Quốc hiện lên một vị chua xót: "Nhiều năm như vậy, nếu đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi, hà tất gì phải đi tìm
Đây không phải là tự tim phiền não sao?
Tiêu Hao nói. Đây là khúc mắc của Nguyệt Hàn, và... tâm mạch của Nguyệt Hân bị phong ấn, tương tự như hoàn cảnh của Khả Như."
"Khi Nguyệt Hân chưa sinh ra thì trong cơ thể người mẹ đã bị phong ấn, Khả Như bị hạ cổ trùng sau khi được sinh ra."
"Cho nên tôi muốn điều tra chuyện của Nguyệt
Hàn."
Bạch Đình Quốc không muốn nói, anh ấy vừa khó xử vừa lo lắng, nhưng Tiêu Hào lại hỏi liên tục.
Bạch Đình Quốc lắc đầu thở dài: "Nếu cậu muốn
biết thì tôi sẽ nói cho câu
"Tốt hơn hết cậu không nên kiểm tra những thứ này. Càng biết nhiều, tôi e rằng sẽ khiến cậu gặp rắc
roi."
"Ngọc bội này là một tín vật của nhà họ Bạch, một trong ba gia tộc hàng đầu ở Bình Châu.
"Tôi và Khả Như... còn có mẹ của Khả Như đều bị nhà họ Bạch hai"
Binh Châu, nhà họ Bạch.
Bạch Đình Quốc là một thành viên của nhà họ Bạch, và kẻ thù của anh ấy lại chính là nhà họ Bạch Đối với Bạch Đình Quốc, nhà họ Bạch là một
ngọn núi cao ngất, anh ấy bây giờ chỉ là một hòn đá nhỏ
Vì vậy, vì sự an toàn của con gái, anh ấy đã từ bỏ ý định trả thù.
Tiêu Hào không hỏi thêm nữa, đợi kiểm tra những thứ này sau khi trở về.
Khả Như được sắp xếp để tĩnh dưỡng trong biệt thự của nhà Âu Dương, và hai cha con sống bên cạnh Tiêu Hào.
Ba người họ vừa trở lại, Trương Mạn đã chuẩn bị
bữa sáng ngon lành cho Tiêu Hào và mọi người. Cô ta biết rằng Bạch Đình Quốc và Khả Như sẽ đến, và cô ta đã mua một ít đồ ăn nhẹ cho Khả Như
Mọi người cùng nhau dùng bữa, Tiêu Hào giới thiệu hai bên
"Cô bé thật đáng yêu, tên cháu là gì vậy?” "Cục cưng, nào, chị sẽ cho em ăn"
"Nhất định phải ăn no, ăn no thì mới có sức."
Trương Mạn rất thích Khả Như, còn cho Khả Như
ăn, chơi đùa với cô bé Khả Như chưa nói sõi, chỉ bị bố đáp lại Trương Mẫn.
Sau khi ăn xong, Trương Mạn bể Bạch Khả Như lên và mim cười. "Anh Tiêu Hào, anh Đình Quốc hại người bận gì thì làm đi, tôi sẽ chăm sóc khả Như
Tiêu Hlào và Bạch Dinh Quốc cũng không có nghĩ
nhiều
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!