Cập nhật chương mới n*hất tại tamlinh247.net
Sau khi rắn khổng lồ khổng lồ ăn thịt một người, ngay cả xương cũng có thể tiêu hóa được. Trong khi đó thì mãng xà nhỏ không tiêu hóa được xương sẽ nhổ ra.
Tiêu Hào đi phía trước, Bạch Ái Linh theo sát phía sau. "Tiêu Hào, anh... không cần dùng đèn pin sao? Chẳng lẽ anh có năng lực nhìn trong bóng tối à?"
Khả năng nhìn ban đêm cũng là một loại thần thông, nhưng có rất ít người lãng phí thời gian cho loại thần thông này. Trong hầu hết các trường hợp, đều không dùng tới, hoàn toàn là thứ vô bổ. “Phải.” Câu trả lời của Tiêu Hào rất đơn giản. “Đây là cái gì?” Đột nhiên, Bạch Ái Linh giẫm lên mấy cái xương dưới chân, rọi đèn pin vào thì thấy đó là mấy cái xương kỳ dị.
Tiêu Hào tùy ý nhìn lướt qua, và nói: "Đó là bộ xương của rắn nhỏ sau khi chết"
Bộ xương này dài khoảng ba mét.
Bạch Ái Linh nhớ ra điều gì đó, nói: "Con mãng xà đầu tiên mà chúng ta gặp phải dài hơn mười mét.Sau đó, con mãng xà tấn công thùng treo dài từ năm sáu mét đến bảy tám mét. Còn con này dài ba mét." "Tiêu Hào, có khi nào, đây là tổ rắn, có rắn lớn rắn nhỏ." “Đúng vậy. Tiêu Hào nói một cách khẳng định: “Con rắn đực mà chúng ta gặp trước đây, con rắn cái trong video, con rắn nhỏ mà chúng ta gặp có lẽ là do hai con rắn lớn sinh ra.” "Điểm đến trong chuyến đi của chúng ta chính là con rắn cái kia Âm Linh Xà."
Bạch Ái Linh hít một hơi thật sâu, không ngờ ở đây lại có nhiều mãng xà đến vậy.
Nhớ tới trước kia Tiêu Hào nói rằng có hơn hai mươi con rắn ở đây, chẳng ai tin vào điều đó cả. Từ đầu đến giờ, những lời nhắc nhở của Tiêu Hào, đều là sự thật.
Bạch Ái Linh đã hiểu được, ở đây ngoại trừ hai con rắn lớn, những con còn lại đều là những con rắn nhỏ với kích thước khác nhau.
Tiêu Hào nói: "Đi theo tôi, sau khi tìm được Âm Linh Xà, lấy được thứ tôi cần, sẽ rời đi."
Bạch Ái Linh chắc chắn, trước đó Tiêu Hào muốn theo cô ta đến đây chính là vì Âm Linh Xà.
Hiểu biết của Tiêu Hào về nơi này hơn những người khác rất nhiều.
Trong bụng Bạch Ái Linh đầy thắc mắc, vừa định hỏi từng vấn đề một thì đột nhiên trước mặt vang lên những âm thanh sột soạt.Lại là tiếng mãng xà trườn và di chuyển.
Xì xì xì!
Trong bóng tối, cả chục con răn trước mặt vây quanh họ.
Mỗi con rắn dài bốn, năm mét, rất giống loài rắn khổng lồ trước đây, nhỏ hơn một cỡ. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải tamlinh247.net thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Hơn một chục con rắn cúi đầu bao vây Tiêu Hào và Bạch Ái Linh.
Bạch Ái Linh vô thức thu mình lại bên cạnh Tiêu Hào, với lấy cánh tay của Tiêu Hào.
Cô ta cũng là một cường giả Huyền Thông, nhưng không có chút tự tin đối đầu với hơn mười con rắn chút nào. Tiêu Hào nói: "Đừng lo lắng, mặc dù những con rắn nhỏ này không phải là linh xà, nhưng chúng sẽ không chủ động tấn công con người." "Chỉ số thông minh của rắn nhỏ không cao. Chỉ cần chúng ta không có ý thù địch ý, đừng tiếp xúc với ánh mắt của rắn nhỏ, rắn nhỏ cũng sẽ không có ý thù địch, sẽ không tấn công chúng ta."
Tiêu Hào đã từng luyện tập với sư phụ của mình, từng bắt gặp tất cả các loại linh vật và tinh quái.
Tiêu Hào cũng đã học được cách giao tiếp với linh vật, hiểu rất rõ về thói quen sống của hầu hết các loài động vật.
Mãng xà sẽ không chủ động tấn công con người. Săn mồi là tấn công bất ngờ và cắn con mồi, quần chặt lấy cơ thể con mồi, cuốn chặt cho đến chết.Mãng xà nói chung ăn chim và động vật có vú.
Trừ khi con người làm hại mãng xà và có thái độ thù địch với nó, mãng xà mới tấn công con người, thậm chí ăn thịt con người.
Chỉ cần nằm bất động tại chỗ, không phát ra tiếng động, không hít thở, không quấy rầy mãng xà thì mãng xà sẽ lặng lẽ rời đi.
Tiêu Hào bảo Bạch Ái Linh đứng yên tại chỗ, tốt nhất là nhắm mắt lại.
Bạch Ái Linh chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Hào.
Đang khi một con rắn lướt ngang qua hai người họ, tim Bạch Ái Linh nhảy lên tận cổ họng. Cô ta rất muốn ra tay tấn công, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Hào, cô ta chọn tin vào Tiêu Hào.
Bạch Ái Linh nhắm mắt lại, cô ta không dám nhìn con rắn đang thè cái lưỡi tiến về phía mình.
Hơn một chục con rắn đã đánh hơi thấy Tiêu Hào và Bạch Ái Linh ở bên cạnh, nhìn nhìn rồi đi ngang qua hai người họ và lui sang một bên.
Bạch Ái Linh thở phào nhẹ nhõm khi thấy lũ rắn đi khuất, cô ta lau mồ hội trên trán rồi nói: “Thật là kỳ diệu. “Tiêu Hào, anh thật tuyệt vời quá đi.”
Tiêu Hào nói: “Vạn vật đều có linh tính, nếu cô sẽ không làm tổn thương rắn thì rắn cũng không tổn thương cô.” Cập nhật nhanh nhất trên Tru*yện88.vip
Tiêu Hào dắt Bạch Ái Linh và đi về phía trước. Tiêu Hào đã cảm nhận được vị trí của Âm Linh Xà.Mới đi được vài bước, đột nhiên Bạch Ái Linh hét lên.
Dưới chân Bạch Ái Linh, một con rắn đã cắn vào bắp chân cô ta. Bạch Ái Linh tiện tay dùng một lực đánh về phía con rån.
Một con rắn dài hơn hai mét bị chặt thành ba khúc.
Đàn rắn chưa đi bao xa đã nghe thấy tình hình ở đây và ngửi thấy mùi máu của đồng loại.
Lập tức đàn rắn quay lại và lao vút về hướng của Tiêu Hào và Bạch Ái Linh.
Đột nhiên đôi mắt của mỗi con rắn trở nên đẫm máu, đầy vẻ thù địch. “Tiêu Hào, không phải anh nói chúng ta không làm tổn thương chúng thì chúng sẽ không tấn công chúng ta sao?” “Rắn có độc.
Đột nhiên Bạch Ái Linh cảm thấy chóng mặt. Tiêu Hào cảm thấy có gì đó không ổn.
Những con rắn đó sẽ không bao giờ tấn công Tiêu Hào, chứ đừng nói đến việc quay trở lại.
Bên cạnh đó, mọi con rắn đều giống như phát điên.
Điều này cho thấy có điều gì đó không ổn với những con rắn này.
Ngay lập tức Bạch Ái Linh dùng sức phong ấn các huyệt đạo trên chân để ngăn chất độc phát tán.Độc tố quá mạnh, toàn bộ chân của Bạch Ái Linh đã tê dại và không còn cảm giác nữa.
Tiêu Hào đỡ Bạch Ái Linh và ngay lập tức phong ấn các đại huyệt trên cơ thể cô ta.
Dưới sự kiểm tra của Tiêu Hào, đây là chất độc của âm sát, không phải là nọc rắn thật.
Vì căn bản là rắn không có độc.
Chắc hẳn là con rắn ở đây đã sinh sống trong môi trường âm sát khí tràn lan và theo thời gian tiến hóa, nó trở thành một con rắn độc.
Độc của âm sát phải được chữa trị càng sớm càng tốt, nếu không thì độc tố sẽ ăn mòn da thịt, để lâu sẽ phải cắt bỏ chân.
Bạch Ái Linh nghe thấy những con rắn đang tiến đến gần và nói: “Tiêu Hào, những con rắn đang đến đây. Anh đừng lo lắng cho tôi, anh hãy chạy trốn đi.”
Bạch Ái Linh không muốn Tiêu Hào vì bảo vệ cô ta mà bị thương.
Trên mặt của Tiêu Hào không hề có chút cảm xúc nào: “Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô, đương nhiên sẽ không để cho cô gặp chuyện không may đâu.”
Trái tim của Bạch Ái Linh lại cảm thấy thật sự ấm áp.
Tiêu Hào ôm lấy Bạch Ái Linh, sau vài cái lắc mình thì anh đã bỏ xa những con rắn và nhanh chóng tìm thấy một hang động nhỏ.
Bạch Ái Linh ngạc nhiên, tốc độ của Tiêu Hào... nhanh gấp mấy lần so với cô ta khi cô ta còn khỏe mạnh.
tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh nhất