Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
"Lão xược!" "Ngạo mạn!" "Khốn nạn!"
Lời nói của Tiêu Hào đã hoàn toàn khiến mười vị cường giả của môn phái Bính Điệu tức giận.
Trong lần hành động này, tất cả mọi chuyện bạn họ đều phải nghe theo sự sắp xếp của đạo trưởng Nguyên và đạo trường Lý, đó là mệnh lệnh của môn phái.
Nếu không, bọn họ đã sớm không nhịn được mà ra tay với Tiêu Hào,
Người của môn phái Binh Điệu đến bất cứ đầu ở ba châu lớn cũng được người người tôn kính. Vậy mà bây giờ lại có người nói họ chưa từng nghe nói đến môn phái Bính Điều, thậm chí còn không thèm để mặt đến người của môn phải Bính Điệu
Mười người tràn ngập lửa giận, đăng đảng sát khi nhưng vẫn bị đạo trường Nguyên ngăn lại.
Đạo trường Lý nãy giờ vẫn chưa không nói gì, đi tới từ bên cạnh, vừa đi vừa nói: "Tiểu Háo, câu thật là giỏi nói đùa. Cậu nói muốn tất cả mọi thứ ở đây tức là câu muốn cạnh tranh?" "Cậu có tư cách gì để cạnh tranh với người của môn phái Bình Điều?" "Đương nhiên là tôi muốn cạnh tranh. Tiêu Hào đã sớm nổi lên tâm tư giết người: "Phái Huyền Âm cũng có thể được coi là một danh môn chính phải. Các người lại có mưu toan bắt chính, vì lợi ích của bản thân mà lại đặt bẫy ở đây, hại chết rất nhiều người. "Trước đây, đạo trường Nguyên đã nói cho chúng tôi biết, môn chủ của các người và nhiều sư huynh đệ đều đã chết ở đây nửa năm trước. Có vẻ như họ cũng bị giết chết bởi chính âm mưu của các người." "Hôm nay, tôi sẽ thay trời hành đạo!"
Nghe vậy, sắc mặt đạo trưởng Nguyên và đạo trường Lý đều trở nên sợ hãi.
Người ở môn phái Bính Điệu ở bên cạnh đã sớm không chịu được nữa, một người nói: "Đạo trường Nguyên, đạo trường Lý, cần gì phải nói nhàm với Tiêu "Mười người chúng ta liên thủ với nhau, còn sợ không giết được Tiểu Hào sao?
Trên mặt đạo trường Lý chợt hiện lên một nụ cưới tà ác, ông ta chậm rãi nói: "Tôi nói nhiều lời với vấn với Tiêu Hào như thế, đương nhiên là vì muốn giết câu ta. "Nói chuyện với cậu ta là để trì hoãn thời gian. Vừa rồi, tôi đã âm thầm dùng bí thuật kích hoạt trận pháp đã sớm bày ra ở đây rồi." "Khí âm sát ở nơi này sẽ hoàn toàn áp chế sức mạnh của Tiêu Hào, giảm sức mạnh của cậu ta xuống còn khoảng ba phần: "Cho dù Tiêu Hào có mạnh đến đầu, cũng sẽ đi vào con đường chết"
Thảo nào, nhà hùng biện đạo trưởng Lý vẫn không lên tiếng, cứ đứng trong bóng tối bên cạnh đám đông, hóa ra là đang điều khiển việc kích hoạt trận pháp.
Phù!
Đạo trường Lý vừa dứt lời, khí tức xung quanh Tiêu Hảo đã thay đổi mạnh mẽ, từng đợt khí âm sắt ùn ùn kéo đến tràn về phía Tiêu Hào. Khi âm sát dày đặc hơn trước đó gấp mấy lần, ngay cả tả công của Thạch Đức Quy cũng không dám hấp thu.
Thạch Đức Quy bắt đầu kháng cự, kinh hãi cực kỳ "Đại sư Tiêu, tại sao anh phải trở mặt với bọn họ Sau khi trốn đi rồi chúng ta trở mặt cũng được mà?" "Đợi đến khi tôi trốn thoát, tôi sẽ để bộ binh sản bằng Phải Huyền Âm Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bạch Ái Linh đã hết lần này đến lần khác chứng kiến sức mạnh của Tiêu Hào. Cô ta vô cùng tin tưởng rằng Tiêu Hào có thể giết chết những người này. Trước tiên, Tiêu Hào ôm Bạch Ái Linh bên cạnh mình vào lòng, tay phải điểm vào ẩn đường của Bạch
Ái Linh. "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ bảo vệ cô."
Sức mạnh của Tiêu Hào xâm nhập vào cơ thể Bạch Ái Linh, khi âm sát xung quanh sẽ không ảnh hưởng gì đến Bạch Ái Linh.
Ngay cả hơi thở cũng không ảnh hưởng dù chỉ nửa phần.
Bạch Ái Linh lại nghe thấy một lần nữa, Tiêu Hào nói anh sẽ bảo vệ cô ta.
Trong lòng cô ta lại có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Tiêu Hào thuận tay giúp Thạch Đức Quy một chút. Thạch Đức Quy hết sức kinh hãi, không rõ Tiêu Hảo đang dùng sức mạnh gì mà anh chỉ cần chạm nhẹ vào người anh ta, sức mạnh của trận pháp lại không ảnh hưởng đến anh ta được nữa.
Xung quanh là bóng tối, "Ha ha, Tiêu Hào, từ từ cảm nhận sức mạnh của âm sát đi. Cường giả Huyền Thông ở trong trận pháp này cũng không thể duy trì được năm phút đồng hồ" "Cho dù sức mạnh của cậu có thể chống lại khí âm sát, nhưng mà cậu cần phải hít thở, khí âm sát sẽ theo đường hô hấp tiến vào phổi, lan đến toàn thân cậu!" "Tiêu Hào, cậu chết chắc rồi!"
Tiếng cười của đạo trưởng Lý tràn ngập khắp mọi ndi.
Đạo trưởng Lý chậm rãi bước ra từ trong trận pháp rồi tiến về phía trước, những người khác ở cách đó không xa thì án binh bất động.
Nếu trận pháp có thể giết chết Tiêu Hào thì những người khác không cần phải ra tay.
Những người ở bên kia đều cảm nhận được sức mạnh của trận pháp và nghĩ rằng chắc chắn Tiêu Hào sẽ chết.
Anh không thể nhìn thấy, chỉ có thể tuyệt vọng chống cự, ám sát khí sẽ từ từ tra tấn anh đến chết. Thế mà Tiểu Hào lại chẳng hề hấn gì.
Ngay sau đó, bóng dáng của Tiểu Hào chợt lóe lên và bay đến trước mặt đạo trường Lý
Gương mặt đang cười của đạo trưởng Lý khựng
Ông ta nhìn thấy Tiêu Hào như thể nhìn thấy một lai. bóng ma. "Sao lại như vậy?" "Không thể nào.
Tiêu Hào cười nói: "Không phải là ông thích âm sát khí sao?" “Tôi sẽ cho ông nếm thử sức mạnh của đm sát khi"
Đạo trường Lý phát hiện ra rằng ông ta không thể cử động, Tiêu Hào đã nắm lấy cổ của đạo trưởng Lý và đưa ông ta vào giữa trung tâm trận pháp.
Từng luồng âm sát khí khủng khí bao quanh đạo trường Lý.
Âm sát khí ở khắp mọi nơi và xuyên qua tất cả các thất khiếu trên cơ thể của ông ta, từ mọi lỗ chân lông chui vào cơ thể ông ta... "A." “Tiêu Hào, thà tôi ra " “Van xin cậu hay giết tôi đi" "Đừng hành hạ tôi." Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Đạo trường Lý lại hét lên một tiếng, thất khiếu của ông ta đều chảy máu. Thân thể của ông ta đã bị Tiểu Hào khống chế không thể cử động, không thể chống lại âm sát khí.
Ông ta không thể làm gì khác ngoài việc la hét.
Đạo trường Nguyên và những người khác kinh hoàng tột độ, họ muốn giải cứu đạo trường Lý nhưng họ phát hiện ra rằng có âm sát khí ở khắp nơi và họ không thể tìm thấy đạo trường Lý ở đâu.
Đạo trưởng Nguyên vô cùng lo lắng: “Mau phá giải trận pháp đi, nếu không đạo trường Lý sẽ bị trận pháp giết chết mất."
Đám người của môn phái Bình Điệu xanh mét mặt mày như đám tro tàn, trận pháp mà đạo trường Lý bố trí không những không giết kẻ địch mà còn khiến cho bản thân ông ta bị đánh trúng sao? "Chết tiệt
Một người trong đám người của môn phái Bình Điệu chửi đồng rồi lấy ra một lá bùa đen,
Một luồng năng lực thần kỳ từ trong tay ông ra bản ra vọt vào trong lá bùa rồi đánh lá bùa ra ngoài.
Lá bùa bay vào trong trận pháp.
Am ám ám...
Một loạt hào quang linh khí như cuồng phong sớm giật tấn công về phía trận pháp. Vài giây sau, trận pháp bị phá vỡ và âm sát khí kinh khủng kia cũng tiêu tan thành mây khói.
Còn đạo trường Lý chảy máu từ thất khiếu và chết thảm thương.
Đạo trưởng Nguyên và những người khác phát hiện ra rằng ba người Tiêu Hào không hề bị ảnh hưởng gì.
Trên trấn của mười người đổ mồ hôi lạnh.
Nếu họ không biết phá trận pháp vừa rồi thì bọn họ sẽ bị mắc kẹt trong đó và nhất định sẽ chết, họ không thể chống lại sức mạnh của trận pháp được.
Vậy mà Tiêu Hào không hề hấn gì.
Tiêu Hào từng bước tưởng bước tiến gần đến mười người kia.
Anh bước đi rất chậm rãi, toàn thân không có khi tức gì của một người cường giả mà chỉ giống như đang thong thả đi bộ vậy. “Lên đi, giết câu ta
Mười người kia cùng lúc lao về phía Tiểu Hào, Đã khai chiến thì tất nhiên hai bên phải có người chết không ngừng ngã xuống.
Lúc này, thạch nhũ trên đầu họ ẩm ẩm rung chuyển.
Một con rắn khổng lồ lao thẳng từ khe hở giữa các thạch nhũ và trườn về phía đám đông.
Đó là hai con rắn khổng lồ, một lớn và một nhỏ. Con lớn dài hơn ba mươi mét, con nhỏ dài hơn mười mét.
Gào.
Hai con rắn khổng lồ gầm lên cùng một lúc.
Một con là Âm Linh Xà và con còn lại là một con rắn khổng lồ mà Tiêu Hào cưỡi đến. "Âm Linh Xà." "Cuối cùng Âm Linh Xà đã xuất hiện rồi."
Mười người bên cạnh đạo trường Nguyên nhìn thấy con rắn to lớn lao về phía họ thì liền từ bỏ việc đối phó với Tiêu Hào và vô thức lùi lại.
Mười người nhanh chóng tàn ra, sẵn sàng vậy giết Âm Linh Xá, Âm Linh Xà há to cái miệng đó là như máu và những làn sóng lừa dài hơn một mét phun ra từ miệng nó.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net