Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Thạch Đức Quy nhìn dòng nước đổ thẳng xuống kia, nói: "Đại sư Tiêu, anh ở đây đợi tôi, tôi đi làm một con thuyền rồi quay lại đón mọi người rời đi
Thạch Đức Quy đang chuẩn bị nhảy xuống nước bơi tới bờ bên kia, đưa thuyền bên kia sang bên này. "Không cần." Tiêu Hào nói: “Mọi người theo sát tôi là được."
Tiêu Hào tiện tay xua một cái, thác nước chảy dọc trước mặt bị một luồng năng lượng thần bí phân thành hai bên.
Trước mắt mọi người hiện ra một động nước cao hơn ba mét.
Tiêu Hào từ bên ngoài động khẩu nhảy xuống, Tiêu Hào vững vàng đứng trên mặt nước.
Chiêu này của Tiêu Hào so với thuật không chế nước của đạo trưởng Lý còn cao minh hơn nhiều lần.
Ba người đều bị kinh sở, trước đây Tiêu Hào đối phó với những người môn phái Bình Điệu dùng đều là lực lượng thuộc tỉnh kim, lúc trị liệu cho Thát Sát là lực lượng thuộc tỉnh mộc
Bây giờ lại sử dụng lực lượng thuộc tỉnh thủy.
Tiêu Hào làm sao có thể có ba loại thần thông 2 Anh rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi?
Thạch Đức Quy đưa theo Bạch Ái Linh nhảy xuống dưới, Thất Sát cũng theo sát phía sau, lực lượng của Tiêu Hào bao vây cả ba người, tất cả mọi người đạp nước mà đi sang đến bờ bên kia.
Tiêu Hào đưa người đạp nước mà đi, bản lĩnh này đạo trưởng Lý chắc chắn làm không được.
Sau khi lên bờ Thất Sát chỉ nơi phía ngoài cách mười mấy mét, nói: “Trước đây, đạo trưởng Nguyên đưa người đến nơi này không chỉ ở đây có người, mà lối ra sơn cốc phía trước cũng có khoảng hai mươi mấy người " “Những người ở lối ra sơn cốc bên kia có hơn một nửa đều là cường giả Huyền Thông, bọn họ tuy rằng mặc trang phục của môn phái Huyền Âm nhưng không phải là người của môn phái Huyền Âm.
Nhất định là người của môn phái Bình Điệu
Bất kể đối phương có bao nhiêu người Tiêu Hào cũng đều sẽ không để vào mắt. Tiêu Hào nói: "Mọi người ở đây đợi tôi, tôi lên trước xem sao
Tiểu Hào nhanh chóng đi về phía lối ra của sản cốc ở phía trước.
Vù vù vù
Năm người có vẻ ngoài như đạo sĩ xông về phía bên này. "Cậu là ai?" "Đạo trường Nguyên đâu?"
Ánh mắt Tiêu Hào bình tĩnh lướt qua năm người, nói: "Đạo trường Nguyên và những người của môn phải Binh Điệu đều bị tôi giết cả rồi."
Cả năm người đều ngây ngần. "Khốn nạn, mày nói cái gì?” "Tên này chắc chắn là người của nhà họ Bạch đưa đến, mau giết nó đi Cả năm người ào ào rút ra vũ khí xông về phía
Tiêu Hào.
Tay của Tiêu Hào hưởng về không trung năm một cái xẹt qua từ phía năm người kia.
Cổ của năm người kia đều bị một lực thần bị tóm lấy, sau đó không còn khí tức nửa, nằm ngã rạp ra một bên.
Tiêu Hào không thích giết chóc, không thích giết người, nhưng đối phương muốn giết anh, hoặc đối thủ là kẻ ác Tiêu Hào tuyệt không dụng từ, không hề nương tay. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88 .net
Tiêu Hào tiếp tục đi về phía trước lại có thêm mười máy người chặn đường Tiêu Hào, nhìn thấy Tiêu Hào giết người của bọn họ, hai lời không nói thêm trực tiếp xông lên muốn giết Tiêu Hào.
Những người này là người của môn phái Bính Điệu, bọn họ ở đây đợi đón tiếp đạo trưởng Nguyễn và những người khác, thậm chí còn đang chuẩn bị công cụ sau khi giết chết Âm Linh Xà sẽ chuyển thi thể của Âm Linh Xà rời đi.
Mỗi người đều bị Tiêu Hào giết chết, Tiêu Hào của lúc này giống như Tử Thần bất kể kẻ nào chặn đường của anh đều không thể ngăn cản được.
Cuối cùng chỉ còn lại một người trung niên cấp sáu của Huyền Thông cảnh giới, người này là đầu lĩnh của đám người này.
Người trung niên kia vừa lăn vừa bỏ quỳ gối trước "Đừng giết tôi, xin cậu, đừng giết tôi, tha cho tôi mặt Tiêu Hào. di!" Người của môn phái Bình Điệu luôn luôn hoành hành bá đạo người trung niên căn bản không thể ngờ ở đây có thể xuất hiện một người mạnh như thế này.
Người này trẻ trung như thế nhưng thực lực lại mạnh mẽ không ngờ.
Tiêu Hào nhìn thấy bên ngoài sơn cốc có một số trang bị và công cụ vận chuyện, nói: “Các ông chuẩn bị giết Âm Linh Xà đưa thi thể của nó đi đâu?"
Người trung niên trả lời: “Tôi chỉ tuân lệnh hành sự, Âm Linh Xà đều là bảo vật đương nhiên sẽ chuyển đến tổng bộ của môn phái Binh Điệu "Cầu xin cậu, đừng giết tôi, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho cậu nghe!" “Có một bí mật cực kỳ lớn, bí mật cực kỳ động trời"
Tiêu Hào đang muốn động thủ, nghe thấy đối phương nói đến bí mật động trời, nói: “Ông muốn nói gi?" “Cậu đồng ý tôi trước, đừng giết tôi, thả tôi đi. Người trung niên cầu xin Tiêu Hào. "Được, tôi đồng ý với ông." Tiêu Hào thuận miệng đáp ứng.
Người trung niên chậm chạp thờ ra một hơi, ông ta nhất định phải thuyết phục được liệu Hào: "Tôi nói cho cậu một bí mật, cũng là thứ tôi vô tình nghe được, nơi sâu thầm trong động Huyền Âm, có một... có một nơi quai địa tu luyện, Linh Tri "Cậu biết thế nào là Linh Trì không? Cả hồ nước bên trong đều là linh khí vô tận!"
Bí mật này đối với những người khác đúng thật là một bí mật động trời.
Tiêu Hào lạnh nhạt nói: “Tôi đã sớm biết từ lâu hơn nữa còn đã từng nhìn thấy Linh Trì rồi." "Xem ra, bí mật của ông cũng không phải là bí mật gì cả."
Người trung niên ngây ngần, ông ta muốn dùng bị mật này bảo mệnh, lại không ngờ rằng đối phương sớm đã biết rồi.
Trong hoảng loạn, người trung niên vội vàng nói: “Thiếu niên, ở đây có một tuyến đường, có rừng rậm mê huyễn, lại còn có cầu mất hồn, nếu như không có đường đi chính xác các cậu sẽ không thể nào mà đi ra được" “Cậu đừng giết tôi, tôi có thể dẫn đường cho cậu “Nếu như tôi chết rồi các cậu sẽ bị nhốt ở dây đèn chết" Tiêu Hảo nghĩ lại lúc đầu đến đây là do đạo trường Nguyễn dẫn đường, đúng thật là cần có cách phá bỏ mặt pháp. Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Mặt Tiêu Hào biểu lộ không vấn đề gì, nói: "Cái trò mèo này căn bản không đủ để ngăn cản được tôi, xem ra ông đúng thật sự là chẳng có bí mật nào khiến tôi động tâm rồi."
Người trung niên kinh hoảng không ngớt: "Cậu biết người của môn phái Bính Điệu tại sao lại mạo xưng người môn phải Huyền Âm không?” "Chúng tôi đã sớm không chế âm thẩm môn phái Huyền Âm rồi, đến thời điểm ôn phái Binh êu chúng tôi sẽ chiếm cứ lấy Linh Trì, bí mật tu luyện, không bao lâu sau có thể trở thành tông môn mạnh nhất trong tam đại châu “Cậu đừng giết tôi, cậu lợi hại như thể tôi có thể giới thiệu cậu gia nhập môn phái Bính Điệu, đến lúc đó vinh hoa phú quý đều hưởng không hết
Tiêu Hào liếc nhìn người trung niên một cái: "Đây là bí mật à?"
Người trung niên trong lòng cực kỳ sợ hãi: “Tôi... tôi là con riêng của môn chủ môn phái Bình Điều "Lần hành động này là do tôi toàn quyền phụ trách "Cậu giết người của môn phái Bình Điệu, những người khác không sao, nhưng nếu cậu giết chết tôi, bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu!” "Hơn nữa, cậu cũng đã đồng ý sẽ không giết tôi câu không thể nuốt lời được!"
Con riêng? Cái này đối với người trung niên có lẽ là bí mật nhưng Tiêu Hào chẳng có hứng thú gì với bí mật này.
Tiêu Hào một cước đạp bay người trung niên.
Người trung niên kêu lên một tiếng thảm thiết, một cước này đã phế toàn bộ công lực của người trung niên.
Sau đó Tiêu Hào hưởng về phía đám người Thạch Đức Quy hét lên một tiếng.
Ba người rất nhanh đã đi đến.
Nhìn thấy toàn mặt đất đều là thi thể, cả ba người đều không cảm thấy bất ngờ, những người này không cản nổi Tiêu Hào,
Trên người Tiêu Hào cực kỳ sạch sẽ, không hề có một vết thương nào, mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp. “Thất Sát" Tiêu Hào mặt không cảm xúc nói: “Người này giao cho ông Người trung niên kinh sợ không thôi, dù cho công lực đã bị phế nhưng ông ta vẫn muốn sống.
Ông ta phản nó nhìn Tiêu Hào: "Cậu không phải đồng ý sẽ thả tôi đi sao?" "Cậu nuốt lời, đúng là đồ để tiện vô si
Tiêu Hào lạnh nhạt nói: "Tôi đồng ý sẽ thả ông đi không giết ông, nhưng người khác muốn giết ông thì liên quan gì đến tôi?" "Cậu... Người trung niên hoàn toàn tuyệt vọng, cắn chặt rằng: “Tôi nói cho các người biết, thiếu chủ của môn phái Bính Điệu, cũng là đứa em trai đáng chết của tôi đang ở dưới chân núi Bàn Long đợi đón tiếp chúng tôi." "Nếu như tôi chết rồi, nó chắc chắn sẽ báo thù cho tôi
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net