Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Thạch Đức Quy đi đầu tiên, Thất Sát theo sát phía sau anh ta, sau đó Tiêu Hào đỡ Bạch Ái Linh từ từ đi ở sau cùng. Người của môn phái Bình Điệu đã phát hiện có người đến gần, đêm dài người yên, có gì bất thường là bọn họ sẽ cảnh giác ngay. "Người bên kia đến rồi." "Chẳng lẽ bọn họ đã giết Âm Linh Xà, tìm được
Linh Trì rồi à?" "Mau, mau di xem!"
Hai người bước về phía Tiêu Hào, phát hiện không phải người nhà thì rất bất ngờ. "Thạch Đức Quy!"
Một người trong đó nhận ra anh ta, dù gì anh ta cũng là con của chủ tịch, bình thường có nhiều người biết.
Thạch Đức Quy quát to: "Đám người phải Binh Điều kia, nơi này là địa bàn của thành Thanh Hà, không phải của các người! Từ giờ trở đi, nơi này được chủ tịch thành Thanh Hà quản lý Giọng điệu này là mệnh lệnh, đang tuyên bố tất cả những gì ở đây không liên quan đến phái Bình Điều Giọng anh ta rất lớn, những người đang uống rượu ăn thịt bên kia cũng nghe được, bên buông rượu thịt trong tay xuống, cầm vũ khí bên cạnh mình mà đứng dậy. Người thanh niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong lều cũng mở mắt ra. Anh ta đi ra khỏi lều, đi cùng mọi người tới bên này.
Đám người Tiêu Hào cũng đi về phía trước, hai bên gặp nhau cạnh lửa trại, ánh mắt chiếu lên gương mặt của mỗi người, bốn phía ngập tràn không khí tiêu điều.
Người thanh niên kia là thủ lĩnh, là thiếu chủ phải Bình Điệu, Lục Việt. Anh ta mặc áo trắng, mặt mày tuấn tú, dáng người thon dài, hơi thở bình tĩnh. Lục Việt nhìn lướt qua bọn họ, nói: "Thì ra là người nhà họ Bạch, là cậu Thạch, con của chủ tịch thành Thành Hà. Tôi là thiếu chủ Lục Việt của phái Bính Điệu, hân hạnh được gặp mọi người."
Lực Việt không hề biết đã xảy ra chuyện gì, mấy tiếng trước, đạo trường Nguyên thông báo cho anh ta bằng bí pháp, bảo là tìm được Âm Linh Xà rồi! Lục Việt chở ở đây vài tháng, chờ ngày này đến, tìm được Âm Linh Xà rồi, đồng nghĩa với việc tìm được Linh Trì. Lúc đó anh tà cực kỳ hưng phấn, lập tức tổ chức đoàn người đến, chỉ cần giết chết Âm Linh Xã, ném thi thể nó đi là có thể bị một chiếm lấy Linh Trì,
Nếu chuyện lần này làm tốt, sẽ mang đến ích lợi rất lớn cho phái Bính Diệu, sau khi có được Linh Trì, phải Binh Điệu sẽ trở thành môn phái rất mạnh trong Tam Đại Châu.
Lục Việt không hiểu, mấy người này là người mà đạo trưởng Nguyên tìm đến để tìm Âm Linh Xã, hẳn là phải bị giết chết rồi, sao bọn họ còn xuống núi? Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Nếu là trước đây, Thạch Đức Quy mà gặp thiếu chủ phải Bính Điệu thì sẽ cực kỳ tôn kính khách sáo, thậm chí là vỗ mông ngựa làm quen, vì phải Bính Điệu rất mạnh. Nhưng bây giờ tình hình này là âm mưu của phải Bính Điệu ở đây, bọn họ cũng đã giết nhiều người của phải Bính Điệu rồi. Hiện giờ phải đuổi người của phải Bính Điệu đi, nếu chúng không đi, Tiêu Hào sẽ giết sạch những người này, nên Thạch Đức Quy cứng rắn ngang ngược.
Anh ta nhìn thẳng vào Lục Việt, lạnh lùng nói: "Lục Việt, người phải Bính Điệu các người giết hại người của phái Huyền Âm, giả mạo đệ tử Huyền Âm, cấu kết với phản đồ của phái Huyền Âm là đạo trường Nguyên làm việc xấu, làm hại nhiều người, ai cũng biết hết rồi! Nếu phái Bình Điệu của các người chịu đi thì bạn tôi sẽ không tỉnh món nợ này"
Lục Việt chưa nói gì, người ở sau lưng anh ta đã tức giận kêu lên. "Thạch Đức Quy, anh là cái thả gì chứ? Có tư cách gì mà nói chuyện với thiếu chủ bọn tôi như vậy?" “Phái Bính Điệu bạn tôi và phải Huyền Âm hợp tác tìm kiếm linh vật, thế mà anh nói bọn tôi cấu kết với nhau làm việc xấu, nói bọn tôi hai người?" “Thạch Đức Quy, anh chỉ là một đứa con của một chủ tịch nhỏ bé có tư cách gì chiếm địa bàn ở đây?" “Lập tức quỳ xuống xin lỗi thiếu chủ của bọn tôi mau!" "Xin lỗi ngay!”
Tất cả mọi người có vẻ rất căm phẫn, bọn họ không coi Thạch Đức Quy ra gì. Với phải Bính Điệu mà nói, người như Thạch Đức Quy chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cho dù là chủ tịch thành Thanh Hà thì cũng không dám làm bậy trước mặt bọn họ. "Đúng là xằng bậy!” Thạch Đức Quy giận dữ: “Nơi này là địa bàn của phải Huyền Âm, Bính Điệu của các người nằm ở ngoài nghìn dặm, đạo trường Nguyên của các người làm việc để tiện vô sỉ, giết chết cao thủ cấp cao của Huyền Âm, muốn độc chiếm kho bầu của Huyền Âm, các người còn nói láo đ “Lục Việt, mau rút đi, tôi coi như không có chuyện gì xảy ra! Nếu anh cứ cố chấp thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Người của phái Bình Điệu làm gì chịu được, bên rút vũ khí ra chuẩn bị xông lên. “Toàn bộ lui xuống!"
Rốt cuộc Lục Việt cũng lên tiếng, ngăn cản cấp dưới ra tay, mọi người dừng bước lại. “Thiếu chủ, tôi muốn dạy dỗ tên khốn này!"
Thiếu chủ, bất kể thế nào thì phải đánh anh ta trước rồi nói sau!” “Thiếu chủ, tại sao lại cản bọn tôi?" Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Ba người hơi bất mãn, chộn rộn. Ánh mắt lạnh lùng của Lục Việt liếc qua ba người bọn họ, ba người kia lập tức lạnh cả người, lòng rét buốt, như có một ngọn núi lớn đè xuống lòng bọn họ, cả người run rẩy, không đứng yên được.
Ba người lập tức im bặt.
Lục Việt cụp mắt, mim cười nhìn Thạch Đức Quy: “Cậu Thạch, xin hỏi có phải những người khác của phái Bính Điều và đám người đạo trường Nguyên, bị các người giết hay không?" Lục Việt hỏi thẳng. "Đúng." Thạch Đức Quy cũng chẳng giáu: “Toàn bộ người của các người đã chết. Tôi đã nói rồi, tất cả ở đây sẽ được chủ tịch tiếp nhận quản lý, các người đi được rồi.
Đứt lời, vẻ mặt đám người bên phía Lục Việt tới đó. Bọn họ biết rõ môn phái của bọn họ đã phải ra rất nhiều người, nhóm thứ nhất là mười cao thủ Huyền Thông cấp năm! Trong số những người đi sau cũng có vài Huyền Thông! Bọn họ đều bị giết cả rồi?
Đám người bên phe Lục Việt không tin, định chức ẩm lên nhưng Lục Việt không nói, bọn họ cũng không dám nói. không khí áp lực đến mức đáng sợ, như sắp nổ tung đến nơi, Lục Việt chỉ mìm cười khẽ, giọng điệu bình thàn: “Thạch Đức Quy, nói cho tôi biết ai giết bọn họ, ai mà có thực lực giết nhiều người như thế? Nói cho tôi biết là ai thì tôi sẽ đi
Tiêu Hào hơi bất ngờ, tâm cơ Lục Việt sâu thật, vui buồn không hiện ra mặt. Nhiều người của bọn họ bị giết như thế, ngay cả anh trai con riêng của anh ta bị giết, anh ta còn cười được
Thạch Đức Quy lạnh lùng: “Xin lỗi tôi không nói được, sau này tất cả những gì ở đây sẽ được người của chủ tịch tiếp nhận. Chuyện đến đây là chấm dứt, nếu phái Bình Điệu của các người lại đến gây chuyện thì tôi sẽ báo cáo cho bình bộ xử lý
Lại uy hiếp. Lục Việt muốn ra tay, khi Thạch Đức Quy nói câu đầu tiên, anh ta đã muốn giết người. Nhưng anh ta vẫn nhìn xuống, cho đến bây giờ.
Một con chó lúc trước chỉ biết nghe lời mình, lấy lòng mình, đột nhiên sửa về phía mình thì chắc chắn sau lưng có sức mạnh lớn khác ủng hộ. Những người trong nhóm đầu tiên phải Bính Điệu phải ra đều là tính anh của bọn họ, bây giờ chết cả rồi. Dám giết người của phái Bính Điệu mà không kiêng dè gì, không nề mặt gì, không nương tình gì, Lục Việt biết chắc chắn đối phương phải có thực lực đủ để chống lại phải Bính Điệu mới dám làm như thế.
Chủ tịch à? Rõ ràng không phải, thể lực sau lưng phải là bác bề trên cấp quốc gia
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net