Chương 359: Tình hình tồi tệ nhất
Một chiêu này quá mạnh. khiến cho Đỗ Thanh Như cảm thấy tim mình đập nhanh, mặc dù cô ta chỉ đứng một bên để theo dõi trận đấu nhưng vẫn bị sức mạnh của ông nội áp chế, vô thức lùi về phía sau 20 mét.
Người phụ nữ trước mặt này dám ngăn cản một chiêu này của ông nội, cô ta chết chắc rồi!
Nhất định sẽ bị giết chết, thân thể sẽ bị những lưỡi dao sắc bén kia xé nát, chia năm xẻ bảy.
Nhưng mà, Chu Tước không hề tránh né, chỉ thấy cô ta tùy tiện vung tay lên, chiếc vòng ở tay phải khẽ di chuyển, từng luồng sức mạnh vô hình ở trước mặt cô ta tạo thành một lá chắn bảo vệ thân thể.
Đây là kết giới!
Chu Tước rất giỏi trong việc sử dụng kết giới, phong ấn, trận pháp và cấm chế.
Oanh!
Toàn bộ sức mạnh của Đỗ Đình Khiêm đều tấn công vào lá chắn kia.
Lá chắn không bị tổn hại một chút nào.
Mà sức mạnh này lại đột nhiên bị bắn ngược trở lại, tất cả đều công kích về phía Đỗ Đình Khiêm!
Sao lại thế này! Đồ Đình Khiêm vô cùng sửng sốt.
Vèo vèo vèo
Từng đợt màu vàng sắc bén quay lại đường cũ, đánh vào người Đồ Đình Khiêm.
Mọi chuyện đều diễn ra quả nhanh.
Mười mấy lưỡi dao sắc bén màu vàng đều xuyên qua thần thể Đỗ Đình Khiêm.
Đỗ Đình Khiêm bị chính tuyệt chiêu của mình đánh bay
Ầm ầm ầm...
Đỗ Đình Khiêm trực tiếp bị đánh bay lên không trung, trong cơ thể có đến mười mấy âm thanh nổ vang, máu tươi phụt ra l
Sau đó đập xuống mặt đất cách đó hơn mười mét, phun ra ba ngụm máu. “Ông nội
Đỗ Thanh Như không thể tin được mọi thứ trước mắt. Người phụ nữ kia không chết, ngược lại ông nội lại bị đánh bay
Toàn thân của Đỗ Thanh Như phát run, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lần này cô ta mời ông nội xuống núi là để ám sát Tiêu
Hào, vốn nghĩ nhất định sẽ thành công.
Tên Tiêu Hào đảng chết này không biết mời được người phụ nữ thần bí này từ nơi nào, chỉ một chiêu là có thể đánh bại ông nội,
Nội tâm của Đỗ Thanh Như vô cùng khiếp sợ, chạy đến trước mặt ông nội.
Đỗ Đình Khiêm đã không còn đứng dậy được nữa, trên người đầy những lỗ thủng, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, yếu ớt đến mức không nói được lời nào.
Vừa rồi, Đỗ Đình Khiêm làm sao cũng không ngờ được sức mạnh sẽ bắn ngược trở lại.
Ông ta hiểu hơn ai hết sức mạnh tuyệt chiêu của mình lớn như thế nào. Vừa rồi khi dùng tuyệt chiêu, ông ta cũng có bất cứ sự phòng bị nào, bởi vì không ngờ được sức mạnh lại bắn ngược trở lại.
Lục phủ ngũ tạng của Đỗ Đình Khiêm đã bị thương, thân thể bị thương nghiêm trọng, mất đi sức chiến đấu.
Bây giờ cần phải được chữa thương ngay lập tức, nếu không thì vết thương sẽ càng ngày càng nặng, ông ta sẽ chết.
Đỗ Thanh Như điểm một số huyệt cầm máu trên người ông nội, lập tức sử dụng sức mạnh thuộc tính mộc để chữa trị vết thương cho ông ta, không thể để ông nội chết ở chỗ này.
Đỗ Thanh Như vô cùng đau lòng, điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Nếu như nghe lời của bố thì thật tốt.
Nhưng mà tất cả đã không còn kịp rồi. “Tiêu Hào, hai người kia xử lý như thế nào?” Chu Tước hỏi Tiêu Hào.
Chu Tước không bao giờ giết người, đây là nguyên tắc của cô ta.
Cô ta thích nghiên cứu các loại vũ khí và một số đồ vật phong ấn linh tinh.
Tiêu Hào cũng đang xem xét có nên giết hai người này hay không. “Nói cho tôi biết... Đỗ Đình Khiêm thở phì phò, giọng nói vô cùng suy yếu: “Trước khi tôi chết, cô nói cho tôi biết, cô là cảnh giới gì? Cô dùng sức mạnh gì?”
Đỗ Đình Khiêm hỏi Chu Tước.
Giờ phút này, trong lòng của Đỗ Đình Khiêm đã không còn phản kháng, chỉ có hối hận và sợ hãi. Tiêu Hào không ra tay, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh ra tay là có thể đánh bại ông ta.
Chỉ dùng một chiêu!
Trong khắp Bình Châu, không tìm ra được người nào mạnh như vậy.
Người phụ nữ trước mặt này nhất định có cảnh giới còn hơn cả Huyền Thông!
Chu Tước thản nhiên nói: “Cảnh giới của tôi...Ông vĩnh viễn sẽ không nghĩ ra, tôi cũng sẽ không nói cho ông biết. “Sức mạnh mà tôi sử dụng chỉ là tạo một kết giới bình thường thôi.” “Ông thật may mắn, tôi không bao giờ sát sinh” “Nếu không ông đã trở thành một cái xác chết rồi.” Tâm trạng của Đỗ Đình Khiêm như tro tàn.
Nhà họ Đỗ làm thế nào mà chọc phải người mạnh mẽ như vậy!
Giờ phút này lòng của Đỗ Thanh Như nóng như lửa đốt.
Bố là chủ của gia tộc nhưng công lực còn chưa đạt tới đỉnh cao nhất định, nếu ông nội chết ở đây thì tương lai nhà họ Đỗ về sau rất khó phát triển
Đỗ Thanh Như cắn chặt răng, tỏ vẻ quyết đoán: “Tiêu đại sư, hành động lần này là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Đỗ “Tên của tôi là Đỗ Thanh Như, bố của tôi là chủ của nhà họ Đỗ, bố tôi đã từ bỏ việc đuổi giết anh, là tôi tự tiện quyết định mời ông nội của mình đến để đối phó anh” “Mọi thứ đều do tôi tự chủ trương!” “Tiêu Hào, anh có thể giết tôi, nhưng cầu xin anh hãy thả ông nội của tôi đi!” “Buông tha nhà họ Đỗ chúng tôi!”
Đỗ Thanh Như một lòng muốn chết.
Giờ phút này, cô ta đã biết nhà họ Đỗ không thể nào giết chết Tiêu Hào, không có năng lực chống lại Tiêu Hào!
Tiêu Hào có thể nhìn ra được hai ông cháu này là tự mình hành động, nếu không thì một nhà họ Đỗ có nhiều cường giả như vậy, sẽ không tới phiên ông già này ra tay.
Đỗ Đình Khiêm nghe được cháu gái vì mình mà cầu xin thì vội vàng nói: “Cháu của ông, con còn trẻ, con không thể chết được.” “Ông nội đã già rồi, không thể sống thêm được mấy năm. “Tiêu Hào, người cậu muốn giết là tôi, không liên quan tới Thanh Như. “Cậu có thể giết tôi, cầu xin cậu hãy thả Thanh Như đi.” Sắc mặt Tiêu Hào trông rất kỳ lạ, cả hai người họ đều sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để đối phương được rời đi. Cập nhật chương* mới nhất tại tamlinh247.net
Người của nhà họ Đỗ để tiện, vô liêm sĩ, vừa âm hiểm vừa tàn nhẫn, không thể tưởng tượng được hai ông cháu này lại thể hiện tình cảm chân thật như vậy.
Còn nữa, tuy rằng họ đang cầu xin người khác nhưng cũng không quỳ xuống.
Trong lòng Tiêu Hào có một ý tưởng: “Xem ra hai người các người đều muốn chết để đối phương được sống.” “Được rồi, tôi đồng ý với các người, thả một người trong hai người đi.” “Nhưng mà việc thả ai đi không phải do tôi quyết định, là do các người tự quyết định.” “Ví dụ, nếu giết chết đối phương thì người còn lại có thể sống. Chu Tước giả bộ sợ hãi khi nghe thấy những lời của Tiêu Hào: “Tiêu Hào, anh thật là tàn nhẫn”
Cô ta hiểu Tiêu Hào, Tiêu Hào tuyệt đối không phải là người như vậy.
Tiêu Hào đang muốn thử nghiệm hai người. Đỗ Thanh Như nhìn chằm chằm Tiêu Hào: “Lời này là thật sự?”
Tiêu Hào nói: “Tuyệt đối không phải là lời nói đùa”
Trong tay Đỗ Thanh Như xuất hiện một con dao găm, quay đầu nhìn Đỗ Đình Khiêm, trên mặt rơi đầy nước mắt “Thực xin lỗi, ông nội
Đỗ Đình Khiêm nhìn thấy Đỗ Thanh Như cầm lấy dao găm chỉ vào mình, trên khuôn mặt lại nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Làm tốt lắm, cháu của ông, giết ông đi. “Con còn trẻ, nhất định phải sống cho thật tốt
Cây dao găm của Đỗ Thanh Như đột nhiên thay đổi phương hướng, xẹt ngang qua cổ của mình. “Ông nội, gia tộc có thể không có con, nhưng tuyệt đối không thể không có ông “Tạm biệt!”
Không ai nghĩ tới Đỗ Thanh Như không phải muốn giết ông nội của mình mà là muốn tự sát “Thanh Như, không được!” Đỗ Đình Khiêm sửng sốt Tiêu Hào ra tay, một luồng khí đánh vào bàn tay đang cầm dao găm của Đỗ Thanh Như.
Bang!
Cây dao găm bị đánh bay.
Tiêu Hào nói: “Các người đi đi, chuyện ở đây ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra!” “Các người nhớ kỹ cho tôi, nếu như sau này còn làm phiền tôi thì tôi sẽ xóa tên nhà họ Đỗ ở Bình Châu!”
Tiêu Hào vốn dĩ muốn giết hai người, nhưng nhìn thấy đứa cháu gái vì muốn giữ nhà họ Đỗ, tình nguyện gánh vác hết tất cả, tình nguyện tự sát.
Tiêu Hào là một vị vua, luôn luôn phải sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ nhưu sấm rền gió cuốn.
Nếu ở trên chiến trường, bất kỳ kẻ thù nào, Tiêu Hào cũng sẽ chém giết không một chút thương tiếc!
Thật ra thì Tiêu Hào không thích giết chóc.
Nếu như hôm nay giết hai người này, nhà họ Đỗ nhất định sẽ dùng toàn lực để đối phó Tiêu Hào, đến lúc đó sẽ phải giết rất nhiều người.
Nếu nhà họ Đỗ thức thời, vậy thì Tiêu Hào sẽ dừng lại, sẽ cho họ một cơ hội sống sót.
Đỗ Thanh Như cảm ơn Tiêu Hào vì đã không giết, đỡ Đỗ Đình Khiêm rời đi.