Người thanh niên bên trái đã không chịu nổi nữa: "Anh...khi nào chúng ta mới ra tay vậy?”
Người thanh niên bên phải tính toán và nói: “Chưa vội, tới lúc đó cứ giao hết mọi thứ cho tôi, cậu nói ít thôi kẻo lại để lộ ra sơ hở đấy.”
Người thanh niên bên trái gật đầu lia lịa: “Anh, anh yên tâm, gần đây em đã ngoan hơn rất nhiều rồi nên làm việc tuyệt đối không nóng nảy nữa, mọi việc đều nghe theo anh.”
Người thanh niên bên phải nói: “Phía trước không xa có ba con đường, chúng ta hãy xem thử họ đi đầu nào. “Chúng ta phải tìm cơ hội dụ họ đến một nơi không có người.” “Tới lúc đó, hai anh em chúng ta có thể làm gì tùy thích.” "Haha..."
Lời của hai anh em họ đã bị Tiêu Hào, Chu Tước, Ninh Khinh Vân nghe thấy hết.
Mặc dù cách nhau năm sáu mươi mét nhưng hai anh em họ nói chuyện vẫn hết sức cẩn thận.Nhưng Tiêu Hào bọn họ thật sự quá mạnh rồi, họ không muốn nghe lén nhưng cũng có thể nghe thấy hết.
Phụ nữ sinh ra quá xinh đẹp có khi cũng không phải là chuyện tốt, rất dễ nhận lại nhiều ánh mắt soi mỏi của đàn ông.
Hồng nhan họa thủy.
Hai anh em họ trước đây ức hiếp mọi người, với thân phận của họ nếu muốn đoạt người phụ nữ nào thật sự dễ như trở bàn tay.
Nhưng lần này hai anh họ hoàn toàn không biết mình đã giảm phải đinh rồi.
Trong lòng Chu Tước đã sớm có ý định rồi nên nói: “Chị Khinh Vân, hai tên khốn này có ý xấu, chúng ta nên đối phó với họ thế nào đây?”
Trong lòng Ninh Khinh Vân đang nảy ra ý định giết bọn họ
Bất kỳ ai bất kính với cô ta đều phải chết, giống như chuyện của Lãnh Trùng trước đấy, Ninh Khinh Vân cũng muốn trực tiếp ra tay giết người.
Nhưng cô ta không để lộ mặt hung tàn của mình ở trước mặt Liễu Nguyệt Hân.
Mỗi khi Ninh Kinh Vũ và Liễu Nguyệt Hân ở bên nhau luôn rất dịu dàng và thân thiết.
Trước khi cải thiện mối quan hệ với Tiêu Hào thì cô ta luôn diễn kịch như thế.
Ninh Khinh Vân cười nói: "Em gái Chu Tước, cho họ một bài học là được rồi.”Liễu Nguyệt Hân không hiểu hai người họ đang nói gì: "Hai người đang nói gì thế?”
Trương Mạn cũng cảm thấy khó hiểu: “Chúng ta phải dạy dỗ ai thế?”
Chu Tước lập tức giải thích cho mọi người hiểu: “Chị Nguyệt Hân, em gái Trương Mạn, hai người có nhìn thấy hai tên khốn lén lút thập thò phía sau không?” “Hai tên khốn đó đang có ý định xấu, một lát họ sẽ đến bắt chuyện đấy.” “Em đang nghĩ làm cách nào để đối phó với họ nên phải dạy dỗ họ một trận mới được.”
Liễu Nguyệt Hân và Trương Mạn khẽ quay đầu lại thì thấy phía sau có hai người đang đi theo. Liễu Nguyệt Hàn không hề nghi ngờ lời nói của
Chu Tước, cô biết hai người phụ nữ bên cạnh vô cùng lợi hại nên chắc chắn họ đã nghe thấy điều gì đó.
Liễu Nguyệt Hận sờ sờ vào cái túi sau lưng mình và nói: “Dạy dỗ họ sao? Thế thì đơn giản quá rồi, chúng ta mang nhiều hành lý như thế, toàn bộ giao cho hai tên khốn kia mang dùm chúng ta là được rồi.”
Chu Tước gật gật đầu: "Cách này khá hay đấy, hành động lần này phải tốn hai ba ngày, qua đêm trên đường buổi tối cũng phải có người canh gác, những việc lặt vặt nhiều vô số kể.” “Chúng ta có thể tìm hai người giúp việc.”
Trương Mạn cười khúc khích: “Con đường núi phía trước khó đi như thế, em muốn họ cõng em qua.” “Đồ ăn thức uống đều do họ chuẩn bị cho chúngta." “Còn nữa...trên đường có thể bắt nạt họ.”
Hai tên khốn phía sau đang âm mưu đối phó với bốn người phụ nữ còn bốn người phụ nữ cũng đang bày mưu tính kế với hai tên khốn kia.
Liễu Nguyệt Hân dặn dò Tiêu Hào: “Một lát anh đừng nói gì cả, hai tên khốn kia cứ giao cho chúng tôi.
Tiêu Hào cười đau khổ trong sự bất lực.
Dù sao đường lên núi vẫn còn rất dài lại nhàm chán vô cùng,mấy người phụ nữ tìm chút thú vui cũng là chuyện tốt. “Các vị, xin hãy dừng bước.”
Mười mấy phút sau, hai người phía sau bỗng chạy đến trước mặt đám người Tiêu Hào và cản đường của họ lại.
Hai thanh niên đều khoảng tầm ba mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô và trông rất giống nhau.
Chu Tước nhìn đánh giá hai người họ và hỏi: “Hai vị có chuyện gì thế?"
Người thanh niên bên trái khẽ nở nụ cười và ra vẻ lịch sự: “Tôi tên Diệp Văn Hiếu, là người nhà họ Diệp ở Kim Cường, đây là em trai của tôi Diệp Văn Thuận. “Hai anh em chúng tôi đang đến núi Bàn Long tập luyện và muốn kết bạn với mọi người.”
Nhà họ Diệp là thế gia danh giá ở Kim Cường, họ khai báo danh tính cũng chỉ muốn đợi mấy người đẹp đối xử cung kính và nịnh nọt anh ta thôi.Khuôn mặt Chu Tước đầy kính trọng: "Thì ra là hai công tử của nhà họ Diệp, thật là thất lễ quá.” "Nhưng chúng tôi còn có việc. “Nếu như có thời gian thì lần sau chúng tôi sẽ gặp lại hai anh." Cập nhật chương mới nhấ*t tại tamlinh247.net
Hai anh em họ cho rằng Chu Tước chắc chắn là người có thân phận cao nhất trong số mấy người này.
Thường thì trong những tình huống như thế này, người đứng ra nói chuyện với đối phương luôn là người lãnh đạo.
Họ nhìn thấy trong hàng ngũ của đối phương chỉ có một người đàn ông duy nhất đứng ở phía sau, lại còn cầm theo rất nhiều hành lý nên cho rằng Tiêu Hào chỉ là một người làm mà thôi.
Chu Tước đang đóng kịch, cô ta muốn trêu chọc và cho hai anh em họ một bài học. Hai anh em này cũng đang đồng kịch, họ đang giả vờ lịch sự nhưng thật ra trong lòng lại đang nghĩ đến những chuyện cực kì bẩn thỉu.
Diệp Văn Hiếu dịu dàng cười nói: “Các vị, chúng tôi không hề có ý xấu. “Con đường mọi người định đi đã bị phong tỏa rồi, chủ tịch thành phố của Thanh Thanh Hà đã ra lệnh phong tỏa thành nên con đường bên đó không thể đi “Hai anh em chúng tôi rất rành địa hình ở khu vực này, mọi người cho dù muốn đến thám hiểm hay tập luyện thì anh em chúng tôi cũng có thể dẫn đường cho mọi người.”"Cũng có thể giúp mấy người đẹp mang hành lý.
Nơi này có ba con đường nhỏ.
Con đường đám người Tiêu Hào vừa nãy đi chính là con đường đi đến hang động Huyền Âm. Tiêu Hào vừa nghe nói con đường này bị phong tỏa bèn nghĩ ngay đến việc chính Thạch Đức Quy đã hạ lệnh phong thành.
Sắc mặt Chu Tước trông rất khó xử: “Hai anh, thật là thất lễ quá, con đường lần này chúng tôi muốn đi chính là con đường này, chúng tôi còn có việc gấp nên thật sự không có thời gian tiếp hai anh.”
Diệp Văn Hiếu với vẻ mặt đầy quan tâm: “Mọi người có việc gấp gì thế? Nếu có việc cần chúng tôi giúp đỡ được thì chúng tôi nhất định sẽ giúp
Chu Tước lắc lắc đầu: "Chuyện của chúng tôi không thể nói ra ngoài, cảm ơn ý tốt của hai vị, chúng tôi phải xuất phát đây.
Diệp Văn Hiếu thấy đối phương muốn đi nên nói tiếp: "Cho dù mọi người có việc gì thì con đường phía trước thật sự đã bị phong tỏa rồi, chủ tịch thành phố đã ra lệnh phong tỏa, không có mệnh lệnh của chủ tịch thành phố thì mọi người không qua được đầu.”
Chu Tước rất gấp gáp: "Con đường thật sự bị phong tỏa rồi sao?” Những người phụ nữ phía sau Chu Tước cũng bắt đầu đóng kịch ra vẻ nôn nóng lắm. “Ừ.” Diệp Văn Hiếu khẳng định chắc nịch: “Con đường đã bị phong tỏa rồi.” “Nhưng mà tôi có cách, chúng ta hãy đi cùng