“Anh Diệp Văn Hiếu, anh Diệp Văn Thuận, em có thể gọi hai người là anh không?”
Khuôn mặt Chu Tước nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói cực kỳ ngọt ngào.
Nhưng trong lòng cô ta lại có ý định xấu xa. Diệp Văn Hiếu dịu dàng nói: Tất nhiên là được rồi, em gái Chu Tước.
Diệp Văn Thuận thấy nụ cười rạng rỡ xinh đẹp tuyệt trần của Chu Tước mà trái tim như muốn tan chảy mất: “Em gái Chu Tước, em thật sự rất xinh đẹp đó."
Chu Tước mang hành lý đặt trước mặt hai người họ và nói: “Phiền hai anh mang hành lý dùm tụi em nhé.” “Không vấn đề gì, tụi anh nguyện ra sức vì mọi người.” Diệp Văn Hiếu nhanh chóng nhận lời. Diệp Văn Thuận không nói nhiều lời đã vác hành lý của Chu Tước lên vai. Sau đó Chu Tước còn bảo Ninh Khinh Vân và Liễu Nguyệt Hân bỏ hành lý của mình xuống rồi kêu Tiêu
Hào đặt trước mặt hai người họ.Nhìn đồng hành lý hơn bảy tám cái ở trước mặt, đặc biệt hành lý của Tiêu Hào là nhiều nhất.
Tất cả đống hành lý này ít nhất cũng phải nặng hơn hai mươi lăm cân, nặng thì không nặng cho lắm nhưng chủ yếu là nhiều và chiếm diện tích quá lớn, vả lại hai người họ khi đến cũng có mang theo hành lý nữa.
Diệp Văn Hiếu cười nói: “Hai người chúng tôi có thể giúp bốn người đẹp này mang hành lý nhưng hành lý của người anh em đây thì anh hãy tự mang lấy nào.”
Diệp Văn Hiếu không muốn giúp Tiêu Hào xách hành lý, Diệp Văn Thuận càng không muốn.
Nhưng Chu Tước lại nói: “Anh ta đã giúp chúng tôi xách suốt cả chặng đường nên chắc cũng mệt lắm rồi.” “Hai anh trai, em biết hai người rất lợi hại, những đồ này không nhiều lắm, vả lại cũng không nặng.” “Anh trai, hai người hãy giúp chúng tôi đi mà...” Tiêu Hào nổi hết cả tóc gáy, giọng điệu của Chu
Tước thật sự quá ngọt ngào.
Diệp Văn Thuận hoàn toàn không có năng lực phản kháng trước sự nhõng nhẽo của Chu Tước, khuôn mặt anh ta trở nên phấn khích: “Anh mang, anh mang...
Diệp Văn Hiếu quay đầu qua liếc Diệp Văn Thuận một cái, bộ chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp sao?
Nhưng Diệp Văn Hiếu nghĩ đến việc sẽ nhanh chóng đoạt được người đẹp nên tạm thời nhẫn nhịn.“Xin mời các người đẹp, chúng tôi tất nhiên có thể làm được rồi.” "Hành lý của mọi người chúng tôi sẽ giúp mọi người mang.”
Hai mười lăm cân hành lý đối với hai tu vĩ giả mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Vì thế hai người họ đang mang theo tất cả đống hành lý, trên người họ nào là đeo trên vai, nào là cầm trên tay.
Những người bên Tiêu Hào lại trở nên nhẹ nhõm.
Tiêu Hào nhận ra tu vi của Diệp Văn Hiếu là Huyền Thông cấp hai, tu vi của Diệp Văn Thuận là Tiên Thiên đỉnh phong.
Người của đại thế gia ở Kim Cường, gia tộc này luôn chú trọng việc bồi dưỡng cho lớp trẻ, thường thì những đứa trẻ từ ba tuổi đã bắt đầu tu luyện, gia tộc này dùng đá quý và đan dược để rèn luyện cơ thể của họ
Rất nhiều thanh niên phải trên ba mươi tuổi mới có thể đột phá đến cấp Huyền Thông.
Chu Tước lại nói: “Trên đường đi nếu bốn đại mỹ nhân tụi em có chuyện lặt vặt gì thì hai anh trai nhất định phải giúp tụi em đấy.” “Còn nữa, buổi tối phải giúp tụi em canh gác đấy, tụi em nhát gan lắm.”
Hai người đều gật đầu đồng ý.
Hai người họ cứ thế xách theo đồng hành lý cùng mọi người lên đường.Chu Tước và hai người họ bắt đầu trò chuyện phiếm với nhau.
Ba người phụ nữ còn lại thì không trò chuyện với hai anh em họ câu nào cả. Sau đi đi khoảng ba tiếng đồng hồ, đường núi gập ghềnh, thể lực của Trương Mạn sắp không chịu nổi nữa rồi.
Vì thế Chu Tước bảo Diệp Văn Hiếu hãy cống
Trương Mạn đi. Được công người đẹp trên vai tất nhiên là Diệp Văn Hiếu đồng ý rồi.
Tất cả hành lý do một mình Diệp Văn Thuận mang, trong lòng Diệp Văn Thuận thầm chửi thề nhưng trước mặt vẫn phải nở nụ cười đồng ý.
Liễu Nguyệt Hân cũng có chút thấm mệt rồi.
Diệp Văn Thuận nhanh chóng tiến lên phía trước: “Để tôi cõng cô...
Liễu Nguyệt Hân cười nói: “Không cần đầu, anh mang nhiều hành lý như vậy cũng cực khổ lắm rồi, còn cống thêm tôi nữa thật sự quá mệt rồi.”
Liễu Nguyệt Hân đi đến trước mặt Tiêu Hào, Tiêu Hào cõng Liễu Nguyệt Hân tiến về phía trước.
Diệp Văn Thuận tức đến mức trợn trừng mắt. Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, trời cũng đã bắt đầu tối rồi.
Hai anh em nhà họ Diệp đã tính toán xong xuôi rồi, đợi đến khi trời tối hai người họ sẽ hành động. Nếu bốn người phụ nữ chịu ngoan ngoãn nghe lờithì tất nhiên sẽ không bạc đãi họ, thậm chí còn có thể đưa họ trở về nhà họ Diệp nữa.
Nếu như không nghe lời thì sẽ giết chết người đàn ông chết tiệt này trước rồi mới trừng phạt đám phụ nữ sau!
Mọi người đi đến một cái khe núi nhỏ hẹp, nơi này là con đường chắc chắn phải đi qua khi đến hang động Huyền Âm.
Đi qua cái khe núi này, phía sau chính là khu rừng lần trước họ đã đi qua.
Mọi người dự tính đi ra khỏi khe núi sẽ nghỉ ngơi ở con đường tiến vào khu rừng.
Từ xa mọi người đã nhìn thấy luồng ánh sáng đỏ rực ở con đường đi vào khe núi.
Bên đó có mấy cái lều, còn có người đang nướng thịt nữa.
Một mình Tiêu Hào đi lên phía trước.
Diệp Văn Hiếu nói: "Xem ra con đường phía trước đã bị phong tỏa rồi.” “Mọi người hãy yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn sẽ đi qua được.
Diệp Văn Hiếu công theo Trương Mạn tiến lên phía trước, Diệp Văn Thuận xách theo một đống hành lý đi ngang hàng với Diệp Văn Hiếu.
Phía sau là bốn người đẹp đi cùng với nhau.
Tiêu Hào ôm lấy Bạch Khả Như ở bên cạnh. Đội ngũ của cả một đoàn người trông vô cùng buồn cười.Mọi người đi đến gần khe núi, những người đang nướng thịt đều từ từ buông đồ trên tay mình xuống và đi qua đó, những người ở trong lều cũng bước ra bên ngoài. tamlinh247.net tr*ang web cập nhật nhanh nhất
Hai mươi mấy người đang đợi Tiêu Hào bọn họ đi đến, phía thắt lưng của mỗi người đều nặng trĩu và mang theo vũ khí.
Hai bên đã chạm mặt nhau.
Người đối diện nhìn thấy đoàn người của Tiêu Hào đều thay đổi hết sắc mặt.
Diệp Văn Hiếu thả Trương Mạn xuống đất, suốt cả chặng đường anh ta đã mệt muốn đứt hơi rồi.
Trên lưng cũng theo một người lại phải không ngừng tiêu hao thể lực và sức mạnh, mặc dù năng lực của anh ta vẫn có thể duy trì nhưng hai bên bên bắp tay đã tế đi rồi, toàn thân đau nhức.
Diệp Văn Thuận càng trở nên chán nản hơn, cả chặng đường cứ không ngừng chửi thầm trong lòng.
Diệp Văn Thuận buông tất cả hành lý xuống, bởi vì dùng một tư thế mang theo hành lý suốt một thời gian dài nên các khớp ở bắp tay đã tê cứng đi.
Người đứng đầu tiến lên phía trước nhìn đoàn người và nói: “Các vị, nơi này đã bị phong tỏa rồi, bất kỳ ai cũng không thể bước vào trong.
Diệp Văn Hiếu hỏi: “Các anh là người của chủ tịch thành phố thành Thanh Hà sao?”
Người đứng đầu lên tiếng nói: “Nơi này đã thuộc về vùng quản lý của chủ tịch thành phố, các vị xin hãy về cho.”Diệp Văn Hiếu biểu lộ thân phận của mình: “Tôi là Diệp Văn Hiếu của nhà họ Diệp ở Kim Cường, phiên các vị nể mặt tôi và cho chúng tôi đi qua.
Người của nhà họ Diệp ở Kim Cường.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Không ai nghi ngờ thân phận của Diệp Văn Hiếu bởi vì không có ai dám mạo nhận đầu.
Nhưng người đứng đầu vẫn lên tiếng nói: “Anh Diệp, thật là có lỗi qua, chủ tịch thành phố đã ra lệnh không cho bất kỳ ai đi vào trong nên mong ngài hãy thứ lỗi cho.”
Sắc mặt Diệp Văn Hiếu lập tức tối sầm lại: “Tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, tôi là người nhà họ Diệp, cho dù đích thân chủ tịch thành phố của các người đến đây cũng phải nể mặt tôi vài phần đấy.” “Tôi và những người bạn muốn đi qua đây mà anh lại dám cản trở sao?"
Họ đều biết người nhà họ Diệp không thể đụng vào nhưng đây là mệnh lệnh do chủ tịch thành phố đưa xuống, lần này cho dù là nhà vua tới cũng không thể đi vào trong. “Anh Diệp, thật có lỗi qua. Sắc mặt người đứng đầu trông rất khó xử: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên thôi.” “Nếu như Anh Diệp thật sự muốn vào trong thì có thể đi tìm chủ tịch thành phố để lấy một tấm thẻ thông hành, như thế tự nhiên có thể đi vào trong. Khuôn mặt của Diệp Văn Hiếu có chút tức giận rồi. “Thật là không biết trời cao đất dày mà!” Diệp Văn