Đám người Tiêu Hào tiếp tục đi tiếp. Sau nửa giờ, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi hẻm núi.
Mấy trăm mét bên ngoài đều là một mảng rừng rậm lớn.
Mọi người tìm một khoảng đất bằng phẳng để nghỉ ngơi, rồi trực tiếp qua đêm luôn tại đó.
Hai anh em Diệp Văn Hiếu vì người đẹp mà dựng lều, trải sẵn chăn đệm ngay ngắn, dọn dẹp sạch sẽ tất cả các lều trại.
Diệp Văn Thuận từ phía bên kia rừng rậm mang về một ít thịt lợn rừng.
Mọi người cùng nhau ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, nướng thịt ăn.
Không thể không nói, Diệp Văn Hiếu và Diệp Văn Thuận chăm sóc người đẹp vô cùng tỉ mỉ, ân cần. Trên đường đi, biểu hiện của bọn họ cũng vô cùng tốt.
Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là bộ mặt bên ngoài của bọn họ. Trong lòng bọn họ vốn đã mang theo ý đồ xấu từ lâu rồi.
Sau khi ăn no uống đủ, thì đồng hồ cũng đã điểm qua chín giờ. Mọi người lần lượt đứng lên, đi về liều của mình để nghỉ ngơi.
Đúng mười giờ đêm, Diệp Văn Thuận xuất hiện ở trong lều của Diệp Văn Hiếu “Anh ơi, khi nào thì chúng ta hành động?” Diệp Văn Thuận nôn nóng, không thể chờ đợi thêm được nữa.
Diệp Văn Hiếu cầm một chiếc bình nhỏ trong tay, im lặng cười: “Đợi thêm một lúc nữa, phải sau một giờ thì Ám Hương mới đạt được hiệu quả tốt nhất, khi đó tất cả mọi người sẽ chìm sâu vào trong giấc ngủ.”
Vừa rồi, trong lúc trải chăn đệm, hai anh em bọn họ đã đổ một ít thuốc vào dưới đệm của mỗi người. Loại thuốc này không màu, không mùi, nhưng có thể giúp cho con người ngủ liền một giấc đến sáng. Sau khi bị hấp thụ hết võ công, công lực của mọi người cũng sẽ bị tiêu tan hết, từ đó bắt buộc phải phụ thuộc vào người khác.
Mười giờ rưỡi, xác định mọi người đã ngủ say hết, hai anh em bọn họ hành động trong im lặng. “Anh, em muốn Khinh Vân, dù trên đường cô ấy không nói nhiều, nhưng rất xinh đẹp. Em rất thích cô ấy. Trên mặt Diệp Văn Thuận không giấu nổi sự hưng phấn và kích động.
Diệp Văn Hiếu đi tới trước lều của Chu Tước, nói: “Bốn người đều là của hai anh em chúng ta, anh sẽ đến chơi đùa với Chu Tước trước.
Diệp Văn Thuận thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy Liễu Nguyệt Hân với Khinh Vân là xinh đẹp nhất, tại sao anh lại tìm Chu Tước trước?”Diệp Văn Hiếu cười nói: “Anh sẽ để người xinh đẹp nhất cuối cùng.
Diệp Văn Hiếu lặng lẽ đi vào lều của Chu Tước, mở chiếc đèn bàn ở bên cạnh lên. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Chu Tước đang say giấc ngủ. Khuôn mặt tinh xảo của cô có chút ửng hồng, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên mép chăn.
Diệp Văn Hiếu nhanh chóng cởi bỏ quần áo, hô hấp bắt đầu dồn dập, rất nhanh, trên người anh ta chỉ còn lại chiếc quần trong.
Diệp Văn Hiếu vô cùng hưng phấn, tiến đến phía Chu Tước đang ngủ say.
Đúng lúc này...
Âm!
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Diệp Văn Hiếu bỗng có cảm giác mát lạnh trước ngực
Một cảm giác kỳ lạ đánh vào tâm trí của anh ta.
Toàn thân anh ta không thể cử động được!
Diệp Văn Hiếu thầm kêu không ổn, nhưng cơ thể của anh ta không cử động được, ngay cả nói chuyện cũng không được!
Chu Tước từ trong chăn đi ra, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Văn Hiếu cười lớn: “Anh Diệp Văn Hiếu, vóc dáng của anh rất được nha, còn có múi nữa chứ!" “Đêm hôm khuya khoắt anh không mặc áo đến chỗ em làm gì?”
Chu Tước điểm một cái trên người Diệp Văn Hiếu.Diệp Văn Hiếu có thể nói chuyện: “Chu Tước, em... em làm gì anh vậy?” "Hiện tại anh không cử động được, em mau thả anh ra đi."
Giờ đây Diệp Văn Hiếu đang rất hoảng loạn.
Anh ta đã vô tình bị Chu Tước khống chế, không có bất kỳ sức lực gì để phản kháng lại cả.
Anh ta biết, Ám Hương đã bị phát hiện, đối phương cũng đã có chuẩn bị trước.
Chu Tước cười: “Anh Diệp Văn Hiếu, có phải anh muốn ngủ với em không?” “Nên đã hạ độc dược?” “Nếu anh thích em, cứ việc nói thẳng ra, sao phải hạ độc dược chứ?" “Anh đối với em như vậy, anh nói xem, em nên làm gì đây?”.
Chu Tước có vẻ hiền lành vô hại, thậm chí cười lên vô cùng đáng yêu.
Diệp Văn Hiếu đầu đầy mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ.
Anh ta hối hận đến phát điên, làm sao anh ta cũng không nghĩ tới một người con gái nhẹ nhàng, yểu điệu lại mạnh như vậy! “Chu Tước, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi.” “Tất cả chỉ vì em quá đẹp, nên anh mới không nhịn được.” “Cầu xin em hãy thả anh ra.” “Anh là cậu chủ của nhà họ Diệp, em muốn gì anhcũng sẽ đáp ứng cho em.
Chu Tước suy nghĩ rồi nói: “Từ trước tới nay, em chưa từng giết người.” “Nhưng nếu có người dám mạo phạm em, em nhất định sẽ khiến cho người đó phải trả giá đắt. “Hiện tại, em cho anh hai lựa chọn, thứ nhất là tự phế bỏ công lực của mình." “Thứ hai là. "Ánh mắt Chu Tước lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở phần dưới của Diệp Văn Hiếu. Cập nhật chương mới nhất* tại tamlinh247.net
Đáy lòng Diệp Văn Hiếu rùng lên một cái. “Chu Tước, anh xin em đó. Diệp Văn Hiếu vô cùng đau khổ” Em không thể làm như thế! Em xinh đẹp, đáng yêu như này sao có thể hạ thủ vô tình như vậy!” “Anh lựa chọn nhanh lên.” Nụ cười trên mặt Chu Tước biến mất.” Diệp Văn Hiếu, em đếm đến ba, nếu anh không lựa chọn được thì để em lựa chọn thay vậy.”
Chu Tước lấy một đồng tiền xu ra” Em sẽ ném đồng xu này lên, nếu xuất hiện mặt người tức là phế bỏ võ công.” “Còn nếu là mặt chữ, em không khiến anh không thể làm đàn ông bình thường được.
Lòng Diệp Văn Hiếu buồn phiền như tro nguội. “Chu Tước, anh nói cho em biết, anh là cậu chủ của nhà họ Diệp, nếu em dám làm anh bị thương, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.” “Chu Tước, em hãy suy nghĩ kỹ đi.”Sắc mặt của Diệp Văn Hiếu bỗng trở lên dữ tợn, bắt đầu ra lời uy hiếp.
Anh ta hiểu rõ Chu Tước. Dù cô có vẻ vô hại nhưng cô là người tu luyện võ công vô cùng lợi hại, lòng dạ độc ác.
Cầu xin cô là điều vô nghĩa, chỉ có thể trực tiếp uy hiếp cô mà thôi!
Chu Tước căn bản không để ý đến lời uy hiếp của anh, cầm đồng xu lên"Ba! Hai!”
Diệp Văn Hiếu hoàn toàn tuyệt vọng.
Việc lựa chọn này quá khó khăn.
Anh ta đã bắt đầu tu luyện từ năm ba tuổi, đến nay cũng được ba mươi năm rồi. Nếu bây giờ công lực bị phế, thì chẳng phải ba mươi năm cố gắng đều uống phí, đổ xuống sông, xuống biển hay sao?
Mà anh ta cũng đang ở vị trí cậu chủ, không thể lựa chọn cái này được
Nhà họ Diệp tuyệt đối sẽ không để cho một kẻ bị phế công lực làm cậu chủ nữa.
Anh ta sẽ bị nhà họ Diệp triệt để vứt bỏ “Anh chọn.” Diệp Văn Hiếu vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn phải đưa ra lựa chọn. Em phế bỏ công lực của anh đi.”
Dù không muốn như vậy nhưng thứ anh ta yêu nhất trên đời này chính là người đẹp.
Nếu như không còn phía dưới nữa, thì cả đời này anh ta cũng không thể ở cùng người đẹp ! Anh ta có thể đánh mất danh lợi, địa vị, nhưng