“Anh cho rằng tôi là đồ ngốc à? Haha...”
Trên khuôn mặt Diệp Văn Thuận là nụ cười lạnh lùng: "Anh à, là anh không muốn nhường vị trí thiếu chủ cho tôi." “Vừa rồi tôi nguyện ý chết vì anh thế mà anh trong lòng cũng nghĩ đến việc giết tôi sao?” “Thực ra tôi vốn cũng không muốn chết vì anh chút nào. Làm sao tôi có thể chết vì một kẻ vô tình vô nghĩa như anh?” “Tôi đã nhìn thấy hai trong số bốn người phụ nữ đó có hai cô gái là người người tốt, tôi sẵn sàng chết vì anh, chỉ là muốn giành được thiện cảm của họ, để họ biết rằng tôi là người trọng tình trọng nghĩa . “Và càng khiến họ biết được anh là kẻ vô tình vô nghĩa!” “Nếu họ thực sự chỉ tha cho một người thì người đó nhất định là tôi mà không phải anh.” “Cậu nói cái gì?” Diệp Văn Hiếu nhìn Diệp Văn Thuận với ánh mắt nghi hoặc, không ngờ rằng những lời này lại phát ra từ miệng Diệp Văn Thuận.Diệp Văn Thuận trước mặt vẫn là Diệp Văn Thuận mà anh bảo sao nghe vậy ư?
Diệp Văn Thuận mỉm cười: "Anh... Nếu anh chết, tôi sẽ là người kế thừa đầu tiên vị trí thiếu chủ của nhà họ Diệp. “Đến lúc đó, vị trí thiếu chủ đương nhiên sẽ thuộc về tôi.
Diệp Văn Hiểu cảm nhận được sát khí toát ra từ cơ thể Diệp Văn Thuận, anh kinh ngạc"Diệp Văn Thuận, em định giết anh?”
Diệp Văn Hiếu cảm thấy Diệp Văn Thuận trước mặt dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Từ nhỏ đến khi trưởng thành, Diệp Văn Thuận luôn tạo cho người ta cảm giác ngây ngô, bồng bột, việc gì cũng nghe theo sự sắp đặt của Diệp Văn Hiếu, Diệp Văn Hiếu bảo sao nghe vậy.
Nhưng Diệp Văn Thuận ở trước mặt anh bây giờ hoàn toàn không có trạng thái ngây ngô như vậy, ảnh mắt cực kỳ sắc bén, sắc mặt ảm đạm “Anh."Diệp Văn Thuận dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Văn Hiếu: “Từ nhỏ em đã muốn làm thiếu chủ của nhà họ Diệp, nhưng anh là anh cả của em, anh đương nhiên sẽ là người kế thừa vị trí thiếu chủ, thực lực của anh cũng rất mạnh, bố mẹ cũng rất thích anh. “Chỉ cần có anh ở bên thì em sẽ không có bất kì cơ hội nào. “Em luôn luôn nỗ lực, dốc sức nhưng tiếc rằng người trong gia tộc không thể nhìn thấy nỗ lực củaem mà họ đều vây xung quanh anh.” “Trong nhiều năm qua, em luôn tìm cách để giết anh, nhưng mãi không tìm được cơ hội nào thích hợp.” “Trước đây tìm mấy tay ám sát anh nhưng đều đã thất bại. “Đây... chính là cơ hội tốt nhất!”
Trước khi có hai lần bị người khác ám sát, Diệp Văn Hiếu răng là sát thủ mà kẻ thù phái tới, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó chính là người mà Diệp Văn Thuận phải tới! Anh chưa bao giờ nghi ngờ Diệp Văn Thuận, anh không thể tin rằng mọi chuyện đều do Diệp Văn Thuận sắp đặt. “Diệp Văn Thuận! Em là em ruột của anh. Chúng ta cùng nhau lớn lên, em là người em tốt nhất của anh!” “Để có được vị trí cậu chủ nhà họ Diệp, em lại có thể muốn giết anh sao!” “Nếu em với anh là em muốn làm thiếu chủ nhà họ Diệp, anh hoàn toàn có thể giao nó cho em!” “Nhường nó cho tôi? Tôi sẽ tin lời nói dối này của anh sao?" Diệp Văn Thuận đầy sát khí: “Giết chết anh mới là lựa chọn tốt nhất.” “Anh phải chết."
Diệp Văn Hiếu nhìn thấy ánh mắt đầy thù hận của Diệp Văn Thuận, sợ tới mức vô thức lùi lại. “Em trai, em không cần phải giết anh." “Công lực của anh bị phế rồi, sớm muộn gì vị trí thiếu chủ cũng là của em.”“Lần này sau khi trở về, anh sẽ nói với bố truyền lại vị trí đó cho em. "Diệp Văn Thuận, đừng giết anh!”
Diệp Văn Thuận nắm lấy Diệp Văn Hiếu cổ áo, vẻ mặt vô cùng u ám. “Anh à, anh có biết không? Em muốn giết anh. Em đã suy nghĩ về điều đó suốt mười năm.” “Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?” “Hơn nữa, chuyện em bị phế anh biết rồi, làm sao em có thể để anh sống được?” “Giết anh, rồi giết những người phụ nữ đó, sẽ không ai biết rằng phần dưới của em đã bị phế.” “Bí mật này, ai mà biết được chứ!”
Diệp Văn Thuận nhìn vẻ mặt kinh hãi của Diệp Văn Hiếu. Nhìn thấy Diệp Văn Hiếu đang bị chính mình áp chế, cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Anh đã đợi ngày này suốt mười năm.
Hôm nay, cuối cùng cũng đã có được.
Tuy lần này bị mấy người phụ nữ phế công lực, nhưng đổi lại đã lấy được vị trí thiếu chủ mà anh hằng mong ước mấy năm nay! “Em trai!” Diệp Văn Hiếu khổ xở van xin lòng thương xót: “Đừng giết anh, anh sẽ cho cậu hết.” “Anh đã thu thập được rất nhiều bảo vật, vẫn còn rất nhiều tài sản đứng tên anh, anh sẽ đưa hết cho em." “Đừng giết anh...
Diệp Văn Hiếu không muốn chết, càng khôngmuốn chết trong tay của chính anh trai mình.
Diệp Văn Thuận cười nhếch mép: “Anh, anh thu thập được bảo vật gì tôi đều biết hết đừng quên chúng là anh em tốt nhất của nhau, việc gì của anh cũng đều nói cho tôi mà.” “Chỉ cần anh chết đi, tài sản của anh đương nhiên là của tôi rồi. Mọi thứ của anh đều là của tôi.” "Haha..."
Diệp Văn Thuận trong một tràng cười sảng khoái giết chết Diệp Văn Hiếu.
Sức mạnh của anh ta đã xuyên qua đan điền đang bị tổn thương của Diệp Văn Hiếu..
Vốn dĩ, vết thương của đan điền của Diệp Văn Hiếu không đủ để gây tử vong, lần này, Diệp Văn Thuận đã trực tiếp làm vỡ đan điền của Diệp Văn
Hiếu.
Diệp Văn Hiếu liên tiếp nôn ra máu, ngừng thở Vô cùng thể thảm, chết không nhắm mắt
Diệp Văn Thuận đưa tay lên mi mắt của Diệp Văn Hiếu vuốt nhẹ, mi mắt của Diệp Văn Hiếu cũng khép lai. “Anh, là anh bị những người phụ nữ đó giết chết. Anh yên tâm, em sẽ báo thù cho anh. “Em sẽ đem thi thể của anh trở về.” Nhớ* đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Diệp Văn Thuận nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mang theo thi thể của Diệp Văn Hiếu xuống núi, lao đi.
Sau hơn nửa giờ, Diệp Văn Hiếu đã đến miệnghẻm núi. “Đào Anh Nhàng!” "Đào Anh Nhàng!” “Giúp tôi!”
Đào Anh Nhàng và đội quân canh giữ hẻm núi của anh ta đã nghỉ ngơi từ lâu rồi, đột nhiên lại bị đánh thức bởi những tiếng hét lớn ở phía xa.
Đào Anh Nhàng mặc lại quần áo rồi vội vã dẫn theo vài người tiến về phía đó.
Cách đó một trăm mét, Đào Anh Nhàng và Diệp Văn Thuận đã gặp nhau.
Diệp Văn Thuận bế Diệp Văn Hiếu, trên người cả hai người đều có vết máu, vô cùng thê thảm. Đào Anh Nhàng ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của hai người họ, liền hỏi: “Anh Diệp, đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Anh trai tôi. Anh trai tôi đã bị những người phụ nữ đó giết hại!”
Khuôn mặt Diệp Văn Thuận đầy đau buồn và tức giận: “Tôi cũng bị thương nặng...
Đào Anh Nhàng khó hiểu, cảm thấy rất kinh ngạc. Rõ ràng là việc của hai anh em nhà họ Diệp bại lộ. Tiêu Hào đã giết Diệp Văn Hiếu nhưng lại không giết Diệp Văn Thuận?
Đào Anh Nhàng không thể ngờ rằng theo tính cách giết người không thương tiếc của Tiêu Hào lại có thể để cho anh ta sống sót.
Đào Anh Nhàng và thuộc hạ vội vàng đưa DiệpVăn Thuận vào trong lều.
Đầu tiên là xử lý xác chết của Diệp Văn Hiếu, lau sạch vết máu trên người anh ta, dùng ga trải giường phủ lên.
Sau đó Đào Anh Nhàng nói: “Tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh trước."
Nhưng Diệp Văn Thuận lại không cho Đào Anh Nhàng kiểm tra. Việc anh bị phế phần cơ thể dưới không thể để người khác biết được, “Đào Anh Nhàng, mặc dù vết thương của anh rất nghiêm trọng nhưng nó không phải là vấn đề lớn. Chỉ cần có thuốc chữa trị là được, hai ngày sau có thể hồi phục.
Đào Anh Nhàng đưa hai viên thuốc cho Diệp Văn Thuận đang hôn mê, Diệp Văn Thuận bắt đầu luyện hóa tác dụng của thuốc.
Đào Anh Nhàng sai thuộc hạ khiêng thi thể Diệp Văn Hiếu ra ngoài sau đó bắt đầu tra hỏi Diệp Văn Thuận đã xảy ra chuyện gì. “Là những người phụ nữ đó..." Diệp Văn Thuận nghiến răng khi nhớ lại quá khứ. “Người đó Ninh Khinh Vân còn có Chu Tước đó, họ là những tu sĩ vô cùng lợi hại, với thực lực của anh tôi không thể đánh bại được chiêu trong tay Chu Tước. Cú đánh của Chu Tước đã làm vỡ đan điền của anh tôi, nó đã giết chết anh trai tôi!” “Tôi nhất định phải báo thù, tôi nhất định phải bảo thù!”
Đào Anh Nhàng cau mày, người phụ nữ bên cạnh