Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Ở phía dưới Đoạn Hồn Nhai. Tiêu Hào ôm lấy Bạch Khả Như, bay nhanh như điên ở vách núi đen phía dưới. Không gian bốn phía đều tối tăm nhưng vẫn không ảnh hưởng xíu nào đến động tác của Tiêu Hào.
Bởi vì xung quanh tràn ngập sát khí, nơi này giống như một mảnh đất chết, trên mặt đất không có chút cỏ, không có một xíu sức sống nào. Sở dĩ vừa rồi Tiêu Hào cảm nhận được ở hướng ba giờ có điều khác thường, là bởi vì viên nội đan Âm Linh xà ở trong bao của anh đã có phản ứng.
Căn cứ vào khí tức của viên nội đan Âm Linh xà, Tiêu Hào đã đuổi theo qua đấy. Đi hơn được một cây số, thì anh đã đến được nơi cần đến. Anh lấy ra viên nội đan Âm Linh xà, dựa vào khí tức của viên nội đan, tỉ mỉ cảm nhận nó.
Tiêu Hào tiến về phía trước khoảng mười mét, anh lập tức xua tan những sát khí sâu bên trong khoảng bốn mươi năm mươi mét, rốt cuộc cũng phát hiện, ở vách núi đá trước mắt bị phong ấn cực kì mạnh mẽ.
Phong ấn này lớn mạnh đến mức, khả năng của Nam Đế Tiêu Hào mà cũng không thể cảm nhận được. Nếu không phải do khí tức của viên nội đan phát ra, dù Tiêu Hào có thăm dò một lượt thì căn bản cũng không phát hiện được.
Phong ấn phong tỏa bên trong vách núi tận cả trăm mét. Nơi này rất cuộc là có cái gì? Ở phía sau phong ấn rốt cuộc là cái gì? Tiêu Hào rất tò mò.
Tiêu Hào đặt tay lên phía trên phong ấn, một lực cổ vô cùng mạnh mẽ tràn ra từ vách núi tập trung bao lấy bàn tay đang đặt ở vị trí trung tâm của anh. Tiêu Hào hiếu thắng muốn phá vỡ đi phong ấn.
Ầm!
Giây tiếp theo, anh lập tức bị đẩy lùi, cơ thể như diều bay về phía sau, bay được vài trăm mét thì hung hăng đập xuống mặt đất.
Tiêu Hào bảo vệ thật tốt Bạch Khả Như, cơ thể anh đạp nát mấy chục tảng đá trên đất thì mới có thể đứng vững được. Anh từ trên mặt đất đứng lên, có chút chật vật, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
"Đế Vương Ấn!”.
Phong ấn trước mặt, chính là phong ấn do chính người của Đế Vương đặt vào đó! Người có thể đặt được phong ấn này, sức mạnh cũng không hề thua kém Tiêu Hào. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Bóng dáng Tiêu Hào vụt đi, bay lên trời, vèo một tiếng, người anh đã phi lên được tận mấy trăm mét, lại đi đến trước mặt phong ấn.
Bởi vì nơi này không có người khác, nên Tiêu Hào không cần phải... Che dấu năng lực của mình. Tay của anh đặt lên vách núi đá, cẩn thận cảm nhận. Tiêu Hào hoàn toàn có khả năng để phá vỡ phong ấn trước mặt, nhưng cũng chỉ có thể tập trung sức mạnh, mạnh mẽ phá vỡ nó.
Thế nhưng hậu quả của nó là vách núi này sợ rằng sẽ bị sụp đổ. Chu Tước nhất định sẽ có cách. Khi Tiêu Hào đang muốn tìm Chu Tước và Ninh Khinh Vân, vèo vèo!
Từ xa truyền đến hai âm thanh phá vỡ bầu không khí. Ninh Khinh Vân và Chu Tước lập tức xuất hiện trước mặt anh. Trong lòng ngực bọn họ là Liễu Nguyệt và Trương Mạn, hai người cũng đều giống Bạch Khả Như, đều ngủ say, hô hấp không khí tinh khiết.
“Chu Tước, Khinh Vân.” Tiêu Hào nhìn thấy được trên mặt hai người này, mặt có chút căng thẳng.
Chuyện có thể làm cho Ma Đế khẩn trương, thật sự rất ít.
Tiêu Hào hỏi: "Chúng tôi rơi xuống ngay khi cầu Đoạn Hồn bị đứt, hai người đi bằng đường nào?”
“Anh à!” Chu Tước giải thích: “Chỗ này rất kì quái, hoàn toàn bị lạc mất phương hướng, sát khí của người âm cũng ùn ùn kéo đến cản trở tất cả những khả năng cảm ứng."
“Tôi cũng vừa mới cảm nhận được nơi này có sức mạnh của phong ấn, vì thế lập tức chạy sang đây."
Ninh Khinh Vân cũng nói: “Chỉ có sức mạnh của Đế Vương mới có thể ngăn cản được khả năng cảm ứng của Đế Vương, Tiêu Hào, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi Tiêu Hào mạnh mẽ phá trận pháp, bị phong ấn đánh cho bay đi, Ninh Khinh Vân và Chu Tước mới có thể cảm nhận được. Bây giờ, phong ấn lại khôi phục lại sự bình tĩnh.
Ninh Khinh Vân hỏi Tiêu Hào: “Tôi vẫn rất ổn, tại sao anh lại tìm được phong ấn này?"
Nếu như không phải do Tiêu Hào phá phong ấn, Ninh Khinh Vân căn bản vẫn không thể tìm thấy, còn Chu Tước thân là một bậc sư phụ phong ấn, thế mà cũng không tìm thấy được phong ấn này.
“Là năng lượng của mật rắn.” Tiêu Hào lấy ra một viên nội đan Âm Linh xà nói: “Viên nội đan này phóng ra một khí tức thần bí quỷ dị, giúp tôi đi đến đây và phát hiện ra phong ấn."
“Phong ấn này, là Đế Vương Ấn!” Ninh Khinh Vân đặt tay lên vách đá, kiểm tra phía dưới, quả thật là Đế Vương Ấn.
“Ở nơi này tại sao lại có Đế Vương Ấn?” Ninh Khinh Vân giật mình.
Tất cả mọi người đều muốn biết đáp án, cả hai lập tức nhìn về phía Chu Tước.
Chu Tước tràn đầy tự tin đi về phía hai người cười cười nói: “Đáp án sẽ được tiết lộ ngay thôi.”
Chu Tước đem Trương Mạn giao cho Tiêu Hào chăm sóc. Sau khi tay đã rảnh rỗi, Chu Tước đặt tay lên vách đá, tay cô rất nhanh lập tức rung chuyển, cùng kiểm tra phong ấn với năng lượng thần bí. Một lát sau, đầu cô đổ đầy mồ hôi.
“Quả thật là Đế Vương Ấn, hơn nữa... Nơi này bị phong ấn trên cả ngàn năm.” Chu Tước thu tay lại.
Trên cả nghìn năm? Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cùng nhau giật mình.
Phong ấn trên ngàn năm, vẫn còn có thể duy trì năng lượng mạnh mẽ như thế, phong ấn vẫn còn đầy đủ, chắc chắn rằng có một sức mạnh không ngừng cuồn cuộn củng cố phong ấn.
Nếu không, phong ấn này đã sớm bị hao mòn và phá hủy sau khi trải qua mấy ngàn năm gió táp mưa sa của thiên nhiên. Tất cả mọi người đều cực kì tò mò, mặt sau của phong ấn có thứ đồ vật gì.
Tiêu Hào hỏi: “Có thể phá vỡ phong ấn hay không?”
Chu Tước nghĩ nghĩ nói: “Không có cách nào phá vỡ. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
“Bất quá... Tôi có cách để mở ra một cái lỗ nhỏ ở trên phong ấn, đến lúc đó, chúng ta từ cái lỗ nhỏ tiến vào bên trong.” Vì thế, hai tay Chu Tước lại đặt lên vách núi đá, bắt đầu rung chuyển nhanh chóng.
Từng lực năng lượng màu vàng coi tay cô là vị trí trung tâm, bắt đầu lan ra tứ phía. Một phút sau, năng lượng màu vàng đã hình thành trên vách núi đá một hình tròn có đường kính gần một mét.
Bên trong vòng tròn tràn ngập năng lượng màu vàng, năng lượng này bắt đầu gặm nhấm phong ấn. Chu Tước thở phù phù, đầu đổ đầy mồ hội, tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Một lần nữa Chu Tước phát ra năng lượng, cắn răng, kiên trì. Năm phút sau, năng lượng màu vàng hoàn toàn gặm nhấm được phong ấn, hình tròn với đường kính gần một mét đã biến thành một cái cửa hang động nhỏ.
Có thể nhìn thấy ở phía sau của phong ấn, cũng không phải là vách núi, mà là một hang động trống trải.
“Mau!” Chu Tước sốt ruột nói: “Mọi người mau vào đi!”
Vèo vèo!
Tiêu Hào một tay ôm Bạch Khả Như, tay kia dẫn theo Trương Mạn, hình bóng lóe lên, đã tới được bên trong phong ấn. Giây tiếp theo, Ninh Khinh Vân và Liễu Nguyệt cũng xuất hiện bên cạnh Tiêu Hào.
Chu Tước là người cuối cùng đi vào.
Chu Tước đi vào, mềm người nằm trên mặt đất, thở hổn hển, sau khi nuốt được một viên thuốc thì mới khôi phục lại sức khỏe. Phía sau phong ấn từ từ khép kín, biến lại thành vách núi.
Có thể cảm nhận được bốn phía đều không có sát khí, thậm chí không