“Anh rốt cuộc là ai?" Ông già vốn không có động thủ, trên người toát ra một lượng khí tức để thăm dò Tiêu Hào.
Tiêu Hào thản nhiên nói: “Tôi là người trước đây đã bắt các người.” “Ngông cuồng!” Ông già hừ lạnh một tiếng: “Ông đây là thuộc hạ đứng thứ sáu của Châu chủ, Nhậm Duy Thiên!” “Nhóc con, tôi không giết người vô danh, nói tên của cậu đi!”
Tiêu Hào lạnh lùng nói: “Tôi đối với ông là ai không có hứng thú, cũng sẽ không nói cho ông biết tên của tôi.” “Ông chỉ cần biết, bây giờ các người đã phạm phải đại tôi.” “Tôi sẽ bắt các người đến Long tổ “Thật là một cậu nhóc không biết điều!” Ông già cười lạnh: “Cho dù cậu là người của Long tổ, muốn bắt chúng tôi, cần phải có thủ tục, giấy tờ hợp pháp và mệnh lệnh!” “Cậu vậy mà dám công khai đem người đến đốiphó với người của Châu chủ! “Còn có Vương Pháp không đây!”
Thật là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là người của Châu chủ chiếm lấy Linh Trì mà giết người, hiện tại, ngược lại là lỗi của Tiêu Hào rồi.
Tiêu Hào nói: “Xem tuổi tác của ông, tôi cũng không muốn làm cho ông khó xử. “Cái nào đúng cái nào sai đợi sau khi đến Long tổ thẩm tra, tự nhiên sẽ có đáp án. “Ông tự mình chịu trói hay đợi tôi ra tay đây?”
Nhậm Duy Thiện giống như là nghe thấy chuyện cười, nhiều năm như vậy, không ai có người dám đứng trước mặt ông đây lại ngông cuồng như thế.
Nhậm Duy Thiện cười giận dữ: “Ha ha!” “Nhóc con thật ngông cuồng, vậy mà lại dám kêu tôi chịu trói!” “Cậu có biết thực lực của tôi không? Huyền Thông cấp chín “Nhóc con, cậu có thực lực gì? Mà có thể bắt được tôi!”
Tiêu Hào bình tĩnh đáp: “Vậy thì cứ thử xem, xem tôi có hay không bắt được ông.
Đối diện với sự khiêu khích của Tiêu Hào, Nhậm Duy Thiện không chịu nỗi nữa. “Nhóc con!” Nhưng Nhậm Duy Thiện vẫn còn có thể duy trì bình tĩnh, một dáng vẻ trên cao nhìn xuống: “Tôi là tiền bối, cậu là hậu bối, đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi nhường cậu mười chiêu.“Ra tay đi!”
Tiêu Hào cười: “Vậy tôi phải cảm ơn tiền bối nhiều rồi.”
Người bên Châu chủ đều cho rằng Nhậm Duy Thiện mà ra tay nhất định sẽ thắng chắc, nhưng Nhậm Duy Thiện chính là người một chân bước vào Huyền Thông đỉnh phong.
Đội trưởng Lý và những người khác cũng rất lo lång.
Khi đối phương để Tiêu Hào ra tay trước, vậy anh cũng không khách sáo, thân ảnh chợt lóe đã đến trước mặt của Nhậm Duy Thiện.
Sau đó, tay của Tiêu Hào đặt ngay trên huyệt
Đàm trung.
Đột nhiên, Nhậm Duy Thiện cảm thấy sức mạnh của cơ thể toàn bộ đều bị đánh tan
Nhậm Duy Thiện đứng không vững, chân co quắp, ngã xuống đất. “Chuyện gì xảy ra!” “Cậu đã làm gì!”
Trái tim của Nhậm Duy Thiện đầy sóng gió.
Ông ta chỉ thấy hoa mắt, Tiêu Hào đã xuất hiện trước mặt ông ta rồi, sau đó đem ông ta chế phục.
Nhậm Duy Thiện đến cơ hội ra tay cũng không có. Đối phương đã làm bằng cách nào?
Cho dù là Huyền Thông đỉnh phong cũng không có khả năng một chiêu chế phục được ông ta!
Những người ở đó đều sững sờ, bọn họ không cócảm thấy bất kỳ khí tức nào trên người của Tiêu Hào, Tiêu Hào chỉ là sử dụng có một chiêu thì đã chế phục được Nhậm Duy Thiện!
Ở trong lòng của mọi người Nhậm Duy Thiện là cường đại vô địch, hiện tại, lại thua triệt để như vậy!
Người Châu chủ đều hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhậm Duy Thiện không can tâm hét lên: “Cậu như thế nào làm được, cậu rốt cuộc có thực lực gì!”
Tiêu Hào cười nhạt: “Võ công thiên hạ sẽ không bao giờ bị phá vỡ. “Tôi sử dụng tốc độ nhanh nhất để thắng ông. Tiêu Hào chỉ giải thích đơn giản, một lời giải thích mơ hồ. “Các người còn không mau đầu hàng!” Lương Thiếu Thu lớn tiếng nói.
Tất cả mọi người đứng đằng sau Nhậm Duy Thiện đều đã đầu hàng.
Với một chiều Nhậm Duy Thiện thua rồi, còn những người khác còn không đủ cho Tiêu Hào bẻ cái răng nữa.
Mọi người hai tay ôm đầu, đầu hàng.
Tiêu Hào hạ lệnh: “Đội trưởng Lý, phong ấn sức mạnh của những người này, đem tất cả bọn họ bắt lại!”
Đội trưởng Lý dẫn theo thành viên trong đội lần lượt phong ấn sức mạnh những người đó.
Đợi những người này bị Long tổ thẩm tra, có điều trong lòng những người họ không can tâm chút nào,bọn họ chỉ là sợ hãi trước sức mạnh của Tiêu Hào, cho nên mới đầu hàng, can tâm tình nguyện bị bắt.
Nếu như họ phản kháng chỉ rước lấy nhục.
Bọn họ tin rằng, không bao lâu nữa, Chu Thục Nhi sẽ cứu bọn họ an toàn ra ngoài.
Tiêu Hào nói: “Đội trưởng Lý, anh đem theo người của anh ở lại đây, canh giữ bọn họ.” “Tôi sẽ thông báo cho người Long tổ nhanh chóng đem người qua đây đưa những người này đi.” Đội trưởng Lý tuân mệnh, hiện tại anh ta đã hoàn toàn thấy được thực lực của Tiêu Hào, muốn bắt Chu
Thục Nhi đó là chuyện dễ như trở bàn tay, bọn họ đi theo cũng không giúp được gì, hoặc là sẽ trở thành gánh nặng. “Nhậm Duy Thiện, Chu Thục Nhi đang ở đâu?” Tiêu Hào đi đến bên cạnh Nhậm Duy Thiện, lạnh lùng hỏi. “Tôi cái gì cũng không biết, cậu đừng có hỏi tôi.” Nhậm Duy Thiện vô cùng đau khổ.
Thực lực của Nhậm Duy Thiện đang ở trạng thái Kim Cường, làm sao đều không nghĩ tới sẽ bị một hậu bối bắt cơ chứ!
Ông ta lòng đầy nghẹn khuất, không can tâm, nhưng không có biện pháp, thua chính là thua. “Đúng không?” Tiêu Hào liếc nhìn xung quanh, quét qua mặt mọi người: “Không có ai biết Chu Thục Nhi đang ở đâu sao?” “Đoạn Hồn Nhai bị nổ, người của các người khẳng định còn có đường khác thông đến đây.“Nếu không, vật tư của các người cần phải chế tạo thiết bị ở đây, lấy từ đâu ra?” “Nếu như các người không nói... Tôi sẽ giết người.” “Giết từng người một, đến khi nào các người nói mới thôi.” Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha* !!!
Tiêu Hào sẽ không làm vậy, đây là một loại thủ đoạn để uy hiếp bọn họ.
Nói xong, Tiêu Hào kêu đội trưởng Lý bắt lấy người cầm đầu, chỉ súng vào người đó. Đội trưởng Lý vẻ mặt đầy sát khí: “Nói, Chu Thục Nhi đang ở đâu? Nếu anh không nói, tôi sẽ bắn chết anhl “Tôi nói, tôi nói!” Người cầm đầu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Lúc nãy tôi đã nói cho các người biết rồi, Đoạn Hồn Nhai bị nổ, Chu Thục Nhi rời khỏi nơi này đi đến lối ra khác.” “Các người đi theo đường thủy của thác nước, khoảng chừng trăm cây số, có thể tìm ra lối ra khác, ở đó cũng có một cây cầu, sau khi qua cầu thì có thể đến được khu rừng ảo giác."
Tiêu Hào đã có được đáp án. “Thiếu Thu, chúng ta đi!”
Đội trưởng Lý đem những người đó nhốt vào một căn phòng trên bờ, canh chừng nghiêm ngặt.
Tiêu Hào và Lương Thiếu Thu, Ninh Khinh Vân ba người đi dọc theo dòng sông của thác nước, hướng cửa sơn cốc đi đến.
Lúc này, phía sau thác nước, người của chủ tịchthành phố từng đợt hoan hô.
Bọn họ sớm đã mở ra một lối ra ở thác nước, vẫn luôn theo dõi trận quyết đấu bên ngoài. "Tiêu đại sư quá mạnh rồi!” “Một chiêu đã đánh bại Nhậm Duy Thiện, chiêu vừa nãy đó, tôi còn chưa xem rõ!” “Tiêu đại sư nhất định có thể bắt lấy Chu Thục Nhi, đến lúc đó, chúng ta sẽ được tự do!”
Mọi người đều vô cùng hưng phấn, bọn họ đem hết hy vọng lên người Tiêu Hào.
Tiêu Hào thắng, thì bọn họ sẽ tự do, nếu như thua, Chu Thục Nhi khẳng định sẽ đối phó bọn họ.
Hầu hết mọi người đã rời hang, mấy ngày nay luôn ở trong hang động làm việc, không thấy mặt trời qua, thực sự rất chán.
Sau khi mọi người ra ngoài, có người ở trên bờ nghỉ ngơi, có người đến con suối tắm rửa, còn có người chuẩn bị cơm trưa.
Chú Trương một mình đi đến chỗ hẻo lánh để đi
WC.
Chú Trương vốn thực sự không phải đi WC, ông ta đến phía sau gốc cây, nhìn ngó xung quanh, ông ta liền đã thổi còi.
Một con chim bồ câu màu xám rất nhanh từ khu rừng nhỏ ở đẳng xa bay tới, đậu trên vai chủ Trương.
Chú Trương lấy bút giấy ra, trên tờ giấy viết một số thông tin: Tiêu Hào cùng người phụ nữ của anh chưa có chết, Tiêu Hào một chiêu đánh bại Nhậm