Đúng vào lúc này, Lương Thiếu Thu đang đi đến
Hô!
Đột nhiên Chu Ngọc Cương chạy về phía bên phải.
Khí tức của Chu Ngọc Cương bao vay Lương Thiếu Thu, xuất hiện bên cạnh Lương Thiếu thu, tay phải bóp lấy cổ của anh ta.
Lương Thiếu Thu bị Chu Ngọc Cương khống chế. "Tiêu Hào, thả tôi đi!” “Nếu không tôi sẽ giết cậu ta.”
Tiêu Hào không nghĩ đến, Chu Ngọc Cương lại cứng đầu, giãy dụa như vậy.
Lương Thiếu Thu nhìn Tiêu Hào, vẻ mắt thật xin lỗi.
Anh ta muốn qua đây xem tình hình Tiêu Hào bên đây, đã thấy sư phụ đem đối phương chế phục rồi, không ngờ rằng sẽ bị bắt.
Sắc mặt Tiêu Hào lạnh lùng: “Tôi vốn không muốn giết ông, sau khi Long tổ thẩm tra xong, chỉ cần ông không phải là chủ mưu, sẽ không phải chết.”“Hiện tại ông bắt lấy đồ đệ của tôi để uy hiếp, ông buộc phải chết!”
Chu Ngọc Cương nghiến răng: “Vậy tôi xem thử, cậu nhanh hay là tôi nhanh đây!” “Tiêu Hào, đừng có ép tôi!”
Chu Ngọc Cương cho rằng, tốc độ của Tiêu Hào có nhanh hơn nữa cũng không cứu được Lương Thiếu Thu.
Tay ông ta đặt trên cổ Lương Thiếu Thu tăng thêm sức lực, Lương Thiếu Thu sẽ chết.
Lương Thiếu Thu hét lên: “Sư phụ, không cần lo cho tôi, giết chết tên khốn này đi!”
Tiêu Hào nói: "Anh yên tâm, có sư phụ ở đây, ông ta không làm gì được anh.”
Nói xong, Tiêu Hào đã đến trước mặt Chu Ngọc Cương.
Chu Ngọc Cương cảm giác một sức mạnh không thể cưỡng lại quấn lấy ông ta.
Chu Ngọc Cương không động đậy được, nháy mắt liền biến thành một cái tượng.
Tiêu Hào nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của Chu Ngọc Cương ra khỏi cổ Lương Thiếu Thu.
Lương Thiếu Thu không sao. “Sư phụ, đều tại tôi, xin sư phụ trách phạt!” Lương Thiếu Thu cúi đầu nhận lỗi.
Tiêu Hào nói: “Không liên quan đến anh, là đối phương quá xảo quyệt. Tay Tiêu Hào ở trên người Chu Ngọc Cương đụngmột cái, đột nhiên, cơ thể Chu Ngọc Cương bị đóng băng!
Giống như là trước đây Âm Linh xà bị bị đóng băng vậy, Từ đầu đến chân đều biến thành tảng băng.
Tiêu Hào không thích chém giết, những người này bắt Lương Thiếu Thu uy hiếp Tiêu Hào.
Bên chỗ Ninh Khinh Vân, Diệp Quy Tiên quỳ xuống đất cầu xin tha mạng. cô ta nhìn thấy Tiêu Hào ở đẳng xa giết chết Chu Ngọc Cương, càng không có bất kỳ phản kháng nào.
Ninh Khinh Vân nói: “Diệp Quy Tiên, tôi nói cho ông biết, tôi không có giết con trai ông” “Con trai ông đã hạ thuốc tôi và bạn của tôi, muốn xâm phạm chúng tôi, chúng tôi đã trừng phạt con trai ông.” “Mà ông lại không hỏi rõ ràng đã đi báo thù cho con trai, muốn giết chúng tôi.” “Nếu như chúng tôi không có thực lực mạnh mẽ, hai đứa con trai của ông đã xâm phạm chúng tôi rồi, tra tấn chúng tôi, thậm chí đưa chúng tôi về nhà họ Diệp tra tấn!” “Nếu như thực lực của chúng tôi không bằng ông, hôm nay sẽ bị ông giết chết rồi.” “Ông nói xem loại người người như các người có đáng chết không?”
Diệp Quy Tiên lòng sớm đã tro tàn: “Tôi đáng chết, mà con trai tôi cũng đãng chết!” “Nhưng mà cô đã đáp ứng tôi, tôi quỳ xuống cầuxin thì sẽ tha cho tôi.”
Ninh Khinh Vân cười: “Tôi chỉ nói đùa mà thôi, ông cũng tin sao?” “Cô!” Diệp Quy Tiên điên tiết, tức giận nói: “Cô nói không giữ lời!”
Ninh Khinh Vân khinh thường nói: “Đối với loại người bỉ ổi vô sĩ như ông, hà cớ gì phải giữ lời chứ?” “Đối với những kẻ ác độc nhà họ Diệp các người, thấy một giết một, vì dân trừ hại!” Ninh Khinh Vân nhìn thấy Tiêu Hào đang đi đến đây, cũng không nhiều lời, một chưởng đánh vào
Thiên linh cái Diệp Quy Tiên.
Ninh Khinh Vân giết Diệp Quy Tiên, thấy ông ta là chủ của một nhà, giữ lại xác cho ông ta. Đột nhiên, xung quanh bỗng nổi gió, hơi se lạnh.
Trên cây phong cách đó không xa, chiếc lá vàng rơi theo cơn gió rớt xuống mặt đất ngay dưới chân của mọi người.
Ninh Khinh Vân nhìn cái xác của Diệp Quy Tiên rồi nhìn lá phong rơi đầy trên đất, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. “Quyền lợi sẽ ăn mòn lòng người, lợi ích sẽ khiến con người điên cuồng, có rất nhiều môn phái, thế lực Tu võ đều đánh mất đi bản tính ban đầu.” “Vì quyền lợi và lợi ích, vì bảo vật, vì sự phát triển của gia tộc mà không từ thủ đoạn” “Tu võ là vì đoạt quyền mà giết người, là vì muốn có thêm nhiều lợi ích và của cải.“Có ai còn nhớ đến bản tính ban đầu của Tu Võ chứ, là hành hiệp trượng nghĩa, là trừ ma vệ đạo, là bảo vệ quốc gia.”
Ninh Khinh Vân thở dài thật mạnh, nghĩ đến một số chuyện mà cảm thán, sau đó đi qua bên kia cầu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại *tamlinh247.net
Tiêu Hào và Lương Thiếu Thu theo sau.
Lương Thiếu Thu không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, cô Ninh rốt cuộc là ai? Sao cô ta mạnh như vậy, trách trời thương dân, cảm giác như là một vị cao nhân vô cùng lợi hại. “Nhưng mà nhìn cô ta trẻ như vậy, còn nhỏ tuổi hơn tôi.”
Tiêu Hào cũng nghĩ đến vài chuyện nói: “Ninh Khinh Vân là một người tiền bối đáng kính, cũng là một người bạn rất tốt, càng là một cường giả rất mạnh. “Tóm lại, bất luận khi nào đều phải tôn trọng cô ta giống như tôn trọng tôi vậy, hiểu chưa?"
Lương Thiếu Thu gật đầu thật mạnh, anh ta không ngờ đến sư phụ đối với Ninh Khinh Vân lại đánh giá cao như vậy.
Anh ta không biết Ninh Khinh Vân là sư tỷ của anh ta.
Lúc này, Chu Thục Nhi dẫn theo ba người cường giả Huyền Thông đang trên đường xuống núi.
Đột nhiên, chiếc túi mà cô ta luôn đem theo bên mình, nổ một tiếng.
Chu Thục Nhi vội vàng mở túi ra xem, phát hiện ngọc bội trong một cái hộp gỗ bị vỡ.Ngọc bội này không phải là ngọc bội bình thường, là mạng ngọc bội của chú Ba Chu Ngọc Cương.
Đây là phương pháp bí mật của nhà họ Chu, ngọc bội có thể cho biết sự sống chết của người đó. Ngọc bội vỡ rồi, này chứng mình chú Ba chết rồi! “Sao có thể. Sao có thể như vậy được!” “Chú Ba là cường giả Huyền Thông đỉnh phong, sao có thể chết được!”
Chú Ba chết rồi, vậy có nghĩa là gia chủ nhà họ Diệp và ba vị trưởng lão nhà họ Diệp cũng lành ít dữ nhiều.
Cả người Chu Thục Nhi run lên, trong lòng ngập tràn sợ hãi.
Sự việc lần này đi quá xa rồi, chuyện này phải mau chóng đi nói cho bố biết mới được.
Ba người cường giả Huyền Tông hộ tống đi theo bên cạnh Chu Thục Nhi cũng rất kinh ngạc.
Trong lòng bọn họ cũng có chút may mắn, nếu như bọn họ ở lại chỗ đó, chỉ e là cũng không thoát bị Tiêu Hào giết chết.
Trong lòng Chu Thục Nhi đột nhiên nghĩ tới một người, Lục Việt
Chuyện ở Linh Trì là Lục Việt tìm cô ta giúp đỡ.
Từ sau khi cây cầu Đoạn Hồn bị gãy, Lục Việt nói muốn đi xuống phía dưới vách núi tìm cái xác của Tiêu Hào, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Chu Thục Nhi cảm giác bản thân bị Lục Việt lừa Chu Thục Nhi nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại,