“Có chuyện gì?” Tiêu Hào mặt không cảm xúc hỏi.
Lục Việt uống một ngụm nước, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Tiêu, chuyện ở núi Bàn Long tôi đã biết rồi, lần này tôi đến là muốn báo cho anh một tin tức rất quan trọng.”
Tiêu Hào đối với tin tức của Lục Việt không hề có nửa điểm hứng thú, nói: “Lần trước anh đem người rời khỏi núi Bàn Long, sao bây giờ lại quan tâm đến chuyện trên núi Bàn Long?"
“Có phải là không chiếm được Linh Trì thì anh chưa từ bỏ?”
“Tôi khuyên anh một câu, một khi đã quay lưng, thì ngoan ngoãn mà rời đi."
“Nếu như còn tham gia vào, sẽ không tha cho anh giống như lần trước đâu.”
Lần trước Lục Việt chỉ là tức thời, dưới sự uy hiếp của Thạch Đức Quy đã đem người rút lui. Lục Việt làm việc rất cẩn thận, khi điều tra ra thế lực đằng sau Thạch Đức Quy là Tiêu Hào, hắn càng thêm chắc chắn quyết định của bản thân lúc đó là đúng đắn. Lúc đó nếu như không bỏ đi mà đổ đầu với Tiêu Hào, sợ rằng sẽ phải chết trong tay Tiêu Hào.
Lục Việt nghiêm túc nhìn Tiêu Hào, nói: “Anh Tiêu, chuyện trước kia đã qua lâu rồi, làn này đến tìm anh, thật sực có chuyện quan trọng cần báo.”
“Tôi biết lần này anh đến phủ Châu chủ, tôi khuyên anh đừng nên đi, nếu không, anh bước vào phủ Châu chủ có lẽ sẽ không có cách nào sống sót quay trở về.
Tiêu Hào cười nhạt: “Nói như anh, Lục thiếu chủ lần này đến tìm tôi trước là để báo tin tức cho tôi, không muốn tôi đi nộp mạng?”
“Có phải tôi nên cảm ơn ý tốt của anh không?" Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Bất kể Châu chủ có mai phục như thế nào, anh cũng không sợ. Tiêu Hào thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Việt, lại càng nghi ngờ hắn có một mục đích đen tối nào đó.
Lục Việt hạ thấp âm thanh, một mặt nghiêm trọng nói: “Anh Tiêu, tôi không hề nói đùa với anh, anh giết em trai của Châu chủ, còn giết chết Chu Soái và Chu Thục Nhi, Châu chủ rất tức giận”
Tiêu Hào nghe thấy Chu Thục Nhi và Chu Soái đã chết, kinh ngạc hỏi:
“Chu Thục Nhi bị người ta giết rồi sao?”
Lục Việt gật gật đầu, nét mặt hoài nghi nhìn anh.
Tiêu Hào mặt không biến sắc, hỏi: “Anh từ đầu mọi được thông tin người là tôi giết?”
Lục Việt chau mày: “Anh Tiêu, ý anh là gì, Chu Thục Nhi không phải anh giết sao?”
Lục Việt đang diễn kịch, biểu cảm động tác lời nói đều rất chân thật, chắn chắn không lộ ra chút sơ hở nào.
Tiêu Hào đáp: “Chu Ngọc Cương là tôi giết, Chu Thục Nhi và Chu Soái tôi còn chưa từng nhìn thấy họ."
“Lần này tôi đến phủ Châu chủ là để tìm Chu Thục Nhi.”
Tiêu Hào không hề có chút thiện cảm nào với Lục Việt, nhưng nếu Lục Việt đã nói cho anh một tin quan trọng như vậy, anh anh quyết định cùng hắn ta nói rõ ràng.
Lục Việt bày ra bộ mặt vô cùng ngạc nhiên, nói: "Anh Tiêu, tôi nghe ngóng được rằng anh giết chết Chu Thục Nhi và Chu Soái khiên Châu chủ nổi giận, ông ta mời đến vị Vực chủ hùng mạnh ở Nam Cảnh để đối phó với anh!”
“Vậy nên, tôi khuyên anh đừng đến phủ Châu chủ, cảnh giới của Vực chủ đó là Thần Thông đỉnh phong
“Vực chủ sao?” Tiêu Hào nghe đến đây thì cảm thấy bất ngờ.
Sự việc càng ngày càng lớn, cục diện càng ngày càng thú vị rồi. Tiêu Hào là vua của Bắc Cảnh, chắc chắn biết rõ, tu vi thấp nhất của Vực chủ là Thần Thông đỉnh phong.
Tiêu Hào không hề nghi ngòe tin tức của Lục Việt, anh vô cùng tò mò mục đích của hắn ta.
“Anh nói với tôi những chuyện này là có mục đích gì?” Tiêu Hào thẳng thắn hỏi.
Lục Việt bày ra vẻ mặt thản nhiên, hắn phải khiên Tiêu Hào tin tưởng hắn, bước đầu tạo lập mối quan hệ bạn bè.
“Anh Tiêu, anh cũng biết tôi vì Linh Trì bí mật kiểm soát Huyền Âm Môn, làm ra rất nhiều chuyện, mục đích của tôi rất đơn giản, chính là muốn giành được quyền sử dụng Linh Trì.”
“Tôi phải tu luyện, phải củng cố đám người của tôi, phải củng cổ đại vị của mình ở môn phái Bính Điệu
“Lần trước, sau khi đem người rời khỏi núi Bàn Long, tôi đã cho người điều tra thân phận của Thạch Đức Quy, biết được đứng đằng sau Thạch Đức Quy là anh Tiêu đây, tôi không dám tranh giành với anh, không không dám tranh giành với Châu chủ.”
“Hôm nay tôi đến đây báo với anh tin này, chỉ muốn sau khi anh giành được Linh Trì, có thể cho kẻ hèn này đến Linh Trì tu luyện.”
Tiêu Hào tin tưởng lời của Lục Việt, không không phải tin hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Tiêu Hào nói: “Tôi giết nhiều người của môn phái Bính Điệu như thế, anh không ghi hận, cũng không muốn báo thù?”
“Anh bây giờ còn giúp một kẻ thù là tôi? Mục đích của anh khiến người ta không thể hiểu nổi.”
Lục Việt thở dài, nói: “Đúng vậy, tôi muốn báo thù, tôi muốn giết anh, trước khi tôi đến tìm anh còn hận không thể chém anh thành trăm mảnh. Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể từ bỏ, thậm chỉ còn muốn kết bạn với anh.”
Lục Việt vô cùng thông minh, chỉ có lời thật lòng mới khiến người khác tin tưởng, vậy nên, những lời hắn nói đều là thật lòng.
Các thế lực lớn cạnh tranh tàn sát lẫn nhau, hóa thù làm bạn là chuyện bình thường.
Không có thù địch tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối.
Nhưng Tiêu Hào lại càng tò mò: “Là nguyên nhân gì khiến anh từ bỏ báo thù, lại còn muốn làm bạn với tôi.”
Lục Việt thấy lời mình nói đã thu hút sự hứng thú của Tiêu Hào, thở dài, tiếp thục nói: “Anh Tiêu, những người mà anh giết đều là người của tôi, người của tôi ở môn phái Bính Điệu một nửa là bị anh giết.”
“Về vụ Linh Trì, nếu như tôi tay không trở về môn phái Bính Điệu, để mọi người biết được vì chuyện lần này tôi làm mà chết nhiều người như thế, sợ rằng vị trí thiếu chủ khó giữ lại.”
“Đến lúc đó tôi sẽ mất hết tất cả.”
“Chỉ cần tôi giành được quyền sử dụng Linh Trì, cho dù chỉ là vài vị trí thì cấp cao của môn phái Bính Điệu cũng có thể thay nhau đến tu luyện. Như vậy coi như tôi đại công cáo thành”
“Lập được công lớn, chết đi vài người cũng không có ai dám làm khó tôi.”
“Vậy nên...tôi cho rằng cùng anh tiêu hóa thù thành bạn, bỏ qua những chuyện không vui kia mới là lựa chọn tốt nhất.”
Những lời nói này của Lục Việt, Tiêu Hào tin. Rất nhiều thiếu chủ của các môn phải cạnh tranh rất tàn khốc, muốn giữ vững địa vị thì phải nâng cao lực thực, lập công lớn cho môn phái, nhận được sự công nhận của tất cả mọi người, mới có thể trở thành người kế nhiệm của môn chủ.
Tiêu Hào cười: “Lý do Châu chủ