Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Sắc mặt của Châu chủ vô cùng lạnh lẽo, ông ta biết việc này nhất định là do con gái mình làm.

Bây giờ con gái đã chết, tất cả mọi chuyện hoàn toàn có thể đổ hết cho con gái, như thể ông ta có thể người khôn giữ mình, chuyện mà con gái đã làm không liên quan gì đến ông ta.

Châu chủ không muốn làm như vậy, nhưng đây cũng là một phần của kế hoạch.

Chỉ có điều, chỉ thị mà ông ta đưa ra và chỉ thị Thiệu Kiên đưa ra cũng là văn kiện chính quy.

Vực chủ đã từng dặn dò phải lợi dụng mấy văn kiện này thật tốt.

Miễn là tất cả hợp pháp hợp lệ, nhưng người thực thi lại không thực hiện dựa theo yêu cầu, vậy Tiêu Hào cũng chẳng có cách nào bắt chẹt Châu chủ.

Châu chủ đã sớm nghĩ được lý do thoái thác: “Thục Nhi làm việc ở bên ngoài là chỉ thị của tôi, bộ quân sự Nam Cảnh cũng đã ra lệnh! Con gái của tôi chính là cầm văn kiện chính quy mà làm việc!”

“Nếu có người không hợp tác với con gái của tôi, có người làm trái mệnh lệnh, thậm chí còn muốn đối phó với con gái tôi thì con gái tôi đương nhiên có quyền xử lý những người này!" Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

“Cho dù con gái tôi có làm cái gì ở bên ngoài thì cũng không phải là lý do để các người giết chết con gái tôi!”

“Tôi là Châu chủ, giết chết con trai và con gái của tôi, còn giết cả em ba của tôi, lạm sát kẻ vô tội, cho dù là nguyên nhân nào cũng phải tiếp nhận xét xử!”

“Huống hồ, tôi có người làm chứng!”

Châu chủ nói ra chỉ thị của mình, Tiêu Hào còn chưa hỏi thì ông ta đã thừa nhận đó là chỉ thị mà ông ta và người của bộ quân sự Nam Cảnh đưa xuống.

Chỉ thị của Nam Cảnh, văn kiện chính quy.

Tiêu Hào chuẩn bị bắt đầu thẩm tra Châu chủ, bây giờ Châu chủ lại chơi ngược lại Tiêu Hào.

Tiêu Hào thân là thành viên của Long tổ, lạm sát kẻ vô tội.

Châu chủ chính là muốn chèn ép Tiêu Hào, nếu có thể ổn định Tiêu Hào, sau này lại từ từ đối phó với Tiêu Hào, Thiệu Kiên và Vực chủ tạm thời không cần ra mặt.

Tiêu Hào dựa vào sô pha, dáng vẻ biếng nhác, anh đã sớm chuẩn bị xong đối sách rồi.

Châu chủ cao cao tại thượng cũng đâu dễ dàng đối phó như thế, nhưng hôm nay Tiêu Hào nhất định phải bắt ông ta trả giá!

Cho dù Châu chủ tướng đùn đẩy hết mọi thứ cho con gái, Tiêu Hào cũng phải bắt ông ta đi!

Tiêu Hào gảy một chiếc cúc áo khá lớn trên bộ đồ của mình, nói:

“Châu chủ, biết đây là cái gì không?"

“Đây là camera đeo trên người của Long tổ, trong đây có cảnh tôi đi lên núi đến khi xuống núi rồi ở đây, tất cả các video ghi lại.”

“Thiếu Thu, lấy camera kết nối với di động, đưa cho Châu chủ xem.”

Tiêu Hào sớm có chuẩn bị, bên trong camera đều là chứng cứ. Trong lòng Châu chủ có dự cảm không lành.

Lương Thiếu Thu lấy máy ghi kết nối với di động, mở màn hình máy ghi ra rồi đưa di động cho Châu chủ.

Châu chủ cầm di động, bắt đầu quan sát.

Người của bộ quân sự Bắc Cảnh bị giam giữ, hai cường giả Huyền Thông bị giết, người của chủ tịch thành phố bị Chu Thục Nhi cưỡng ép trở thành lao dịch.

Hỗ là người chống lại việc bắt giữ Tiêu Hào, người ra tay với Tiêu Hào, đa số đều bị giết chết, người đầu hàng thì đều không chết.

Châu chủ đã xem hết tất cả quá trình chấp pháp của Tiêu Hào.

Ông ta dùng hơn nửa tiếng nhanh chóng xem hết, Tiêu Hào không có vi phạm chỗ nào, đầu tiên là khuyên bảo đối phương, sau là cảnh cáo, toàn bộ đều là người của Châu chủ kiêu ngạo ngang ngược, hở một tí là giết người.

Cái chết của Chu Ngọc Cương là do Chu Ngọc Cương bắt Lương Thiếu Thu dọa dẫm, nên mới bị Tiêu Hào giết chết.

Sau khi xem xong, sắc mặt Châu chủ cực kỳ khó coi.

Tiêu Hào nói: “Châu chủ, xem xong chưa?"

“Ông xem lại đi, camera của tôi vẫn mở đó, dọc đường xuống núi chúng tôi chưa từng tắt đầu.”

“Tôi lúc ngủ cũng mở."

“Tôi giết rất nhiều người nhưng chưa hề gặp được con trai và con gái của ông”

Châu chủ đột nhiên sửng sốt, nhớ tới Diệp Văn Thuận từng nói rằng Chu Soái và Chu Thục Nhi đã bị giết ở cửa khe núi phía trước khu rừng ảo giác. Châu chủ lập tức điều chỉnh màn hình video đến cửa khe núi.

Chỗ ba người Tiêu Hào đi ngang qua là nơi mọi người đã bị giết người diệt khẩu.

Tiêu Hào kiểm tra thi thể rồi kiểm tra cảnh vật xung quanh, sau khi không phát hiện được gì thì bỏ đi.

“Diệp Văn Thuận!” Châu chủ quay đầu, giận dữ nhìn Diệp Văn Thuận, ông ta khó mà tin được một Diệp Văn Thuận nho nhỏ cũng dám lừa mình!

“Con trai và con gái của tôi, rốt cuộc là ai giết!” Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

“Là ai!”

Diệp Văn Thuận đầu đầy mồ hôi lạnh, anh ta vạn lần không ngờ Tiêu Hào có cả camera, anh ta vốn dĩ không ngờ tới!

Anh ta đột nhiên nghĩ đến dường như đa số người chấp pháp đều có camera, nhưng cái tên Tiêu Hào khốn nạn này sao lại mở camera suốt hai mươi bốn giờ chứ, cho dù không phải đang chấp pháp cũng mở luôn.

Trong lòng Lục Việt cũng bắt đầu lo lắng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Văn Thuận.

Diệp Văn Thuận không dám nói ra chân tướng, bởi vì Lục Việt ép Diệp Văn Thuận giết Chu Thục Nhi, Lục Việt đã thu lại cảnh anh ta giết người thành video.

Diệp Văn Thuận biết, nếu anh ta dám bán đứng Lục Việt thì video nhất định sẽ tơi tay Châu chủ, đến lúc đó, dù anh ta có trăm cái miệng cũng khó mà biện giải!

Bịch!

Diệp Văn Thuận quỳ xuống trước mặt Châu chủ.

“Châu chủ, thật ra...Thật ra lúc ấy tôi ở đằng xa nhìn thấy, tôi thấy có một người đàn ông giết tất cả mọi người ở cửa núi..."

“Lúc ấy, khoảng cách quá xa, tôi căn bản không thấy rõ."

“Nhưng tôi nghĩ, ngoại trừ Tiêu Hào thì còn ai giết người man rợ như thế?”

“Sau khi chờ người nọ đi, phải nửa tiếng sau tôi mới dám hiện thân...”

“Tôi tìm được thi thể của Chu Thục Nhi và Chu Soái từ trong đống thi thể, rồi mang đi..."

Diệp Văn Thuận chỉ có thể trả lời như vậy, đây cũng là kế hoạch của anh ta.

Khi sự việc đã bại lộ, anh ta cứ trả lời như thế, tránh thoát một kiếp.

“Khốn nạn! Còn dám gạt tôi à!” Châu chủ giận dữ, đá một cước về phía Diệp Văn Thuận.

"A!"

Hết thảm một tiếng, Diệp Văn Thuận bị đá bay văng ra xa, phần mặt bên phải của anh ta bị hóp lại, phun ra một búng máu rồi nhổ ra một cái răng bị gãy.

Diệp Văn Thuận chịu đựng cơn đau nhức đứng lên khỏi mặt đất, di chuyển hai chân lại quỳ xuống trước mặt Châu chủ.

“Châu chủ, tôi không cố ý lừa ngài."

“Tôi thật sự không nhìn thấy rõ hung thủ là ai.”

“Tôi... Đều do tôi quá hồ đồ, trong lòng chỉ muốn báo thù cho bố, báo thù cho anh cả, báo thù cho ba vị trưởng lão!”

"Lúc ấy tôi nghĩ, cường giả của nhà họ Diệp chúng tôi đều bị giết hết, tôi lại không có năng lực báo thù, chỉ có Châu chủ mới có thể làm chủ cho tôi, vì vậy tôi mới ra hạ sách này”


Nhấn Mở Bình Luận