Đầu óc Diệp Văn Thuận nhanh chóng vận chuyển, nếu anh ta muốn sống sót thì nhất định phải bịa ra lời nói dối khiến mọi người tin tưởng.
“Anh cả của tôi...Anh cả của tôi bị phế đi công lực, hai anh em chúng tôi xuống núi.”
“Nhưng thương tích của anh cả...Thật sự quá nặng, khi ở khu rừng ảo giác thì anh cả thật sự đã không đi nổi nữa, nói anh ấy nghỉ ngơi tại chỗ rồi bảo tôi xuống núi báo tin cho bố ngay lập tức.” Đọc truyện hay trên truyen88.vip
“Sau khi tôi ra khỏi khu rừng thì đã gặp người đóng giữ của phủ chủ tịch thành phố ở cửa núi, thế là tôi ở cửa núi chữa thương. Người của phủ chủ tịch thành phố dùng bồ câu truyền tin xuống núi để người dưới chân núi gọi điện thoại nói cho bố của tôi.”
"Đồng thời người của phủ chủ tịch thành phố đi tìm anh tôi, phát hiện...Đan điền của anh tôi bị vỡ mà chết!”
Đây là lời giải thích tốt nhất mà Diệp Văn Thuận có thể nghĩ được. Anh ta không thể nói anh cả là bị anh ta giết chết.
Ninh Khinh Vân nói: “Diệp Văn Thuận, cậu vẫn đang nói dối.”
“Nếu chúng tôi thật sự muốn giết cậu của cậu thì lúc ấy đã giết rồi.”
“Lúc chúng tôi phế anh trai của cậu, xuống tay rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm anh ta chết”
“Nói đi, anh của cậu rốt cuộc là chết như thế nào?”
“Cậu không nói cũng được thôi, đưa thi thể anh trai cậu lại đây, khám nghiệm tử thi ngay tại đây luôn.”
“Nhìn xem, mức độ tổn hại của đan điền anh trai cậu là tổn thương một lần hay tổn thương hai lần, nếu tổn thương một lần thì người nọ là do chúng tôi giết, còn nếu là hai lần vậy thì thú vị rồi.”
Châu chủ cũng hiểu được, đám người Tiêu Hào rất mạnh, muốn phế đi một người, không giết anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ không chết.
Châu chủ đã không còn tin Diệp Văn Thuận nữa.
“Anh của tôi chết rồi mà cô còn muốn khám nghiệm tử thi!” Diệp Văn Thuận đỏ mắt, cả giận nói: “Thi thể của anh cả tôi đã được hỏa táng ở trên núi rồi!”
“Ồ?” Vẻ mặt Ninh Khinh Vân trầm ngâm:“Thật là thú vị, Diệp Văn Hiếu là anh trai ruột của cậu, chẳng phải cậu nên chuyển thi thể của anh ruột về chôn cất ở phần mộ nhà họ Diệp sao?”
“Vì sao cậu lại chọn hỏa táng?”
Đầu óc Diệp Văn Thuận sớm đã rối loạn, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, căm tức nhìn Ninh Khinh Vân: “Thi thể của anh cả tôi, tôi muốn chôn cất thì chôn cất, muốn hỏa táng thì hỏa táng, tôi phải giải thích cho cô à!” Đọc truyện hay trên truyen88.vip
“Ha ha... Ninh Khinh Vân cười nói: "Đúng là không cần giải thích cho tôi.”
“Cậu đã hỏa táng anh ruột mình ngay tại chỗ nhưng lại tốn tâm tổn sức đưa thi thể Chu Thục Nhi và Chu Soái đến phủ Châu chủ.”
“Xem ra...Tình cảm mà anh dành cho Chu Thục Nhi và Chu Soái còn thân thiết hơn cả anh ruột mình đấy.”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Diệp Văn Thuận. Tất cả đã nghĩ đến bốn chữ: Hủy thi diệt tích.
Vứt bỏ anh ruột của mình nhưng lại đưa thi thể hai người con của Châu chủ về, quá không hợp lý rồi!
Hoàn toàn có thể cũng đưa thi thể anh cả trở về, cho dù anh ta không đưa thì anh ta cũng có thể có thể xuống sau núi thông báo với người của gia tộc đưa về.
Đốt thi thể, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Lần này Diệp Văn Thuận có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được nữa!
Diệp Văn Thuận không ngờ Ninh Khinh Vân lại lợi hại như vậy, lần này anh ta đã không còn cách nào nói rõ nữa rồi!
Ninh Khinh Vân tiếp tục nói: “Diệp Văn Thuận, cái chết của anh cả cậu khả nghi như thế, chẳng lẽ cậu không nên giải thích cho mọi người sao?”
“Quang minh chính đại nói cho mọi người, là ai giết anh cả của cậu?”
“Cái chết của anh cả tôi chẳng liên quan gì đến mấy người cả!” Diệp Văn Thuận cắn răng: “Đó là chuyện của anh cả tôi, chẳng liên quan gì đến mấy người !
Ninh Khinh Vân nói: “Cái chết của anh cả cậu quả thật không liên quan gì đến chúng tôi, nhưng mà lại có liên quan đến cái chết của Chu Thục Nhi và Chu Soái.”
“Bây giờ cậu không nói rõ anh cả cậu chết ra sao, vừa rồi lại nói nhìn từ xa thấy có người giết Chu Thục Nhi và Chu Soái, câuuj không nhìn được là ai thì chẳng có ai tin cậu cả.”
“Hai chuyện này có liên quan, vậy nên, cậu phải nói thật rõ cho mọi người đi.”
“Đừng có tiếp tục nói dối trước mặt chúng tôi nữa, nếu cậu còn nói dối thêm câu nào nữa, tôi liền xẻo một miếng thịt trên người cậu!”
Diệp Văn Thuận hoàn toàn nhũn trên đất.
Sắc mặt xám trắng, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.
Làm sao bây giờ!
“Không nói đúng không?” Ninh Khinh Vân cầm lấy một con dao gọt hoa quả ở trên bàn trà rồi phóng về phía Diệp Văn Thuận.
Một ánh sáng trắng vụt qua.
Trên ngực của Diệp Văn Thuận xuất hiện một vết thương dài năm sáu xăng.
Ngay lập tức, máu chảy đầm đìa! Diệp Văn Thuận hét thảm một tiếng, vội vàng bịt kín lỗ hổng trên ngực lại.
“Đây chỉ là cảnh cáo.” Ninh Khinh Vân lạnh lùng nói: “Lần sau, tôi sẽ xẻo một miếng thịt lớn của cậu!”
“Nói mau!”
Đối với người như Diệp Văn Thuận, Ninh Khinh Vân cũng không hề nương tay.
Đối phương không nói, đương nhiên phải dùng một ít thủ đoạn. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Ninh Khinh Vân lại cầm dao gọt hoa quả lên chuẩn bị tấn công lần thứ hai.
Cơn đau truyền đến trên người khiến Diệp Văn Thuận vô cùng hoảng sợ, thần kinh luôn kéo căng sắp bị chặt đứt.
Đáy lòng Diệp Văn Thuận đã sắp hỏng mất rồi!
“Tôi nói, tôi nói!”
“Anh của tôi...Anh của tôi là bị tôi giết chết!”
“Tôi thật sự bị quỷ ám..." Trong mắt Diệp Văn Thuận xuất hiện huyết lệ.
Lời này vừa rơi xuống, cả hiện trường đều vô cùng khiếp sợ.
Diệp Văn Thuận giết anh ruột của mình!
Đây còn là người sao!
Không khí ở hiện trường bỗng lạnh đi mấy độ.
Mọi người tin rằng lần này Diệp Văn Thuận không nói dối, sự thật, rất tàn nhẫn.
Ninh Khinh Vân tiếp tục hỏi: “Vì sao lại phải giết anh của cậu?”
Giọng Diệp Văn Thuận run rẩy: “Anh tôi chết rồi...Tôi liền có thể trở thành cậu chủ nhà họ Diệp, gia chủ tương lai.
“Nếu như anh của tôi không chết thì tôi mãi mãi sẽ không có cơ hội, cả đời của tôi sẽ luôn bị anh ta chèn ép phía dưới.”
“Lúc ấy là một cơ hội vô cùng tốt, giết chết anh tôi xong rồi giá họa cho các người.”
“Nhưng mà... Tôi thật sự không ngờ được, những chuyện sau đó lại vượt tầm kiểm soát, thật không ngờ các người sẽ giết bố của tôi..."
Chẳng có gì quý hơn tình thân, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhưng ở trong mắt Diệp Văn Thuận, tình thân ở trước quyền lợi lại chẳng đáng một đồng!
Châu chủ đột nhiên nắm lấy cổ áo của Diệp Văn Thuận, vô cùng căm phẫn: “Diệp Văn Thuận, bây giờ tôi nghi ngờ con trai và con gái của tôi là bị cậu giết chết!”
“Nếu không muốn nhà họ Diệp các người diệt vong thì mau thành thật khai báo cho tôi!”
“Không phải tôi, thật sự không