Lúc này Tiêu Hào cũng lên tiếng: “Diệp Văn Thuận, nếu anh còn không nói, anh vu oan hãm hại tôi thì tôi cũng sẽ ra tay giết anh.”
Sắc mặt Diệp Văn Thuận trắng bệch, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Bây giờ, cả hai bên đều muốn giết anh ta.
Làm sao đây!
Làm sao đây!
Diệp Văn Thuận không biết trả lời thế nào, nếu anh ta nói thật, Lục Việt chắc chắn sẽ không thừa nhận, anh ta cũng không có chứng cứ trực tiếp, đến lúc đó dù Châu chủ và Tiêu Hào không giết thì Lục Việt cũng sẽ giết chết anh ta.
Giờ phút này, ánh mắt của Lục Việt cực kỳ lạnh lẽo, không có một chút cảm xúc nhìn chăm chăm Diệp Văn Thuận.
Diệp Văn Thuận đã không còn con đường nào khác, tiến hay lùi cũng đều là đường chết cả! “Xem ra cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lê!"Châu chủ nắm lấy cánh tay Diệp Văn Thuận, dùng sức văn mạnh! "A!"
Diệp Văn Thuận gào lên.
Cánh tay phải của anh ta đã bị vặn gãy rồi! “Nếu cậu còn không nói, tôi liền đánh gãy tứ chi của cậu trước!” Châu chủ vô cùng ngoan độc. “Tôi nói, tôi nói!” Vẻ mặt Diệp Văn Thuận đau đớn, anh ta phát hiện cánh tay đã bị phế đi rồi.
Không phải chỉ đơn giản bị đánh gãy mà khớp xương cánh tay liên tiếp bị vỡ vụn, phần lớn xương đã bị dập nát.
Chỉ sợ dù trốn khỏi đây, cánh tay cũng không thể chữa lành được
Diệp Văn Thuận biết nếu không nói thì anh ta chắc chắn sẽ chết ở nơi này.
Anh ta phải nghĩ cách, nếu nói ra chân tướng may ra còn không bị giết.
Đầu óc Diệp Văn Thuận nhanh chóng xoay chuyển.
Cuối cùng Diệp Văn Thuận cũng nói ra sự thật: “Châu chủ, người giết con gái của ngài có thân phận và bồi cảnh vô cùng hùng mạnh, hơn nữa còn uy hiếp tôi, nếu tôi dám nói ra chuyện này thì sẽ giết tôi, còn sẽ giết cả nhà tôi nữa.” “Bố tôi và trưởng lão đều đã chết, người uy hiếp tôi tuyệt đối có thể làm được điều này!” “Tôi đưa thi thể Chu Thục Nhi và Chu Soái trở về cũng là sự sắp đặt của người nọ, tôi là bị ép buộc!”“Người nọ muốn châm ngòi Châu chủ và Tiêu Hào chém giết lẫn nhau, sau đó ở phía sau ngư ông đắc loi!"
Nói tới đây Diệp Văn Thuận ngừng lại, ánh mắt quét qua Lục Việt ở bên cạnh Tiêu Hào một cái.
Sắc mặt Lục Việt vẫn bình tĩnh như trước, anh ta sớm đã tính toán rồi, nếu như Diệp Văn Thuận dưới sự chèn ép của Châu chủ và Tiêu Hào mà nói ra chân tướng, anh ta phải nên ứng phó thế nào.
Tình hình trước mắt tuyệt đối không thể loạn!
Càng nguy hiểm thì phải càng bình tĩnh!
Châu chủ sốt ruột hỏi: “Nói mau, hung thủ rất cuộc là ai?”
Diệp Văn Thuận đáp: "Châu chủ, ngài phải đồng ý với tôi trước, khi tôi nói người nọ là ai thì ngài nhất định phải bảo vệ tôi, bảo vệ nhà họ Diệp chúng tôi! “Nếu không, cho dù giết tôi, tôi cũng sẽ không nói!” Vẻ mặt Diệp Văn Thuận kiên quyết, quyết định này chính là con đường sống duy nhất của anh ta.
Châu chủ rất muốn tát tên khốn nạn ở trước mặt này một cái, nhưng để biết được sự thật chỉ đành phải đồng ý: “Nói ra hung thủ, tôi sẽ tha cho cái mạng chó của cậu, tôi sẽ phải người ở nhà họ Diệp mấy người!” “Tôi cam đoan với cậu, tôi nhất định có thể làm được.”
Nhận được sự bảo đảm của Châu chủ, Diệp Văn Thuận đang quỳ thắng người lên, tầm mắt rơi vào Lục Việt ở bên cạnh Tiêu Hào đang ngồi trên sô pha."Hung thủ, ở ngay hiện trường, ngay tại chỗ này!” Ánh mắt mọi người đều cùng quét về phía Lục
Việt.
Mà vẻ mặt Lục Việt rất bình tĩnh, sau đó trên mặt hiện lên sự kinh ngạc và bất ngờ.
Diệp Văn Thuận cuối cùng vẫn bán đứng anh ta, dưới sự bức bách của mọi người, anh ta vì giữ mệnh mà không còn cách nào nữa.
Diệp Văn Thuận chỉ vào Lục Việt: “Hung thủ giết người là Lục Việt!” “Tất cả mọi chuyện đều là do Lục Việt ở sau lưng sắp đặt.
Lục Việt không nói lời nào, trên mặt xuất hiện một nụ cười kỳ lạ.
Mày Tiêu Hào khẽ chau lại.
Vẻ mặt Ninh Khinh Vân cũng ý vị sâu xa.
Lương Thiếu Thu giật mình.
Châu chủ cũng rất bất ngờ: "Lục Việt, con trai và con gái tôi, là cậu giết?”
Lục Việt thản nhiên nói: “Châu chủ, lời Diệp Văn Thuận nói, ngài cũng tin?” “Lý do để tôi giết con trai và con gái của ngài là gì?" “Vì sao tôi phải làm như vậy?”
Diệp Văn Thuận lạnh lùng nói: “Lục Việt, anh đừng có giả vờ giả vịt nữa, anh giết chết Chu Thục Nhi và Chu Soái, để tôi đưa thi thể của bọn họ đến chỗ này, nói cho Châu chủ rồi vu oan cho Tiêu Hào!”“Mục đích của anh chính là khiến cho Châu chủ và Tiêu Hào không chết không ngừng, khiến cho bạn họ lưỡng bại câu thương, anh ta từ giữa lấy được ích lợi!” “Nếu Tiêu Hào tiêu diệt Châu chủ, bố của Lục Việt sẽ từ tiền nhiệm trở thành Châu chủ mới! “Nếu Châu chủ tiêu diệt Tiêu Hào, Lục Việt sẽ giết chết Châu chủ, sau đó lại đổ tất cả cho Tiêu Hào, đến lúc đó, bố sẽ trở thành Châu chủ, hơn nữa Linh Trì cũng sẽ thuộc về Lục Việt. “Đây là tất cả kế hoạch của Lục Việt Cập n*hật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Những tin tức này khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, trên mặt Châu chủ mang theo ý lạnh, nhìn chòng chọc vào Lục Việt. “Ồ ?” Lục Việt rất bình tĩnh: Diệp Văn Thuận, cậu tiếp tục đi, tôi còn bảo cậu làm chuyện gì nữa không? “Tôi xem cậu còn có thể nói ra được chuyện gì.
Diệp Văn Thuận tiếp tục nói: "Thưa ngài, sở dĩ tôi làm việc cho Lục Việt là vì Lục Việt đã đồng ý với tôi là sẽ bảo vệ nhà họ Diệp chúng tôi, chiếu cố nhà họ Diệp.” “Lúc ấy Lục Việt đã khống chế tôi, nếu tôi không làm theo những điều anh ta nói, Lục Việt sẽ giết tôi l
Diệp Văn Thuận đã không còn đếm xỉa gì nữa. Sau khi Diệp Văn Thuận nói xong, tất cả mọi người đều đợi Lục Việt giải thích.
Châu chủ lạnh lùng nhìn Lục Việt, ông ta nhớ tới nhiều năm trước cùng với bổ Lục Việt tranh đoạt bị trí Châu chủ, ông ta đã thắng lợi.Lục Việt ở sau lưng ngấm ngầm giở trò muốn làm hại mình, cũng không phải không có khả năng. “Cậu Lục, Diệp Văn Thuận chỉ ra cậu là hung thủ, cậu cũng nên giải thích đúng không?” “Giải thích? Tôi giải thích cái gì?” Lục Việt cảm thấy vô cùng buồn cười: “Chẳng lẽ Châu chủ không nhìn thấy tôi ở bên cạnh Tiêu Hào sao?” “Tôi là bạn của Tiêu Hào, làm sao tôi có thể hại Tiêu Hào được?"
Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng không có ai nghi ngờ Lục Việt.
Sau khi Diệp Văn Thuận chỉ ra Lục Việt, mọi chuyện càng lúc càng rắc rối.
Lục Việt có phải là hung thủ hay không, bây giờ ở trước mặt mọi người đối chất ngay tại chỗ này.
Châu chủ nói: “Theo như tôi được biết, chuyện Linh Trì lúc đầu là do cậu Lục ngầm tiến hành, hơn nữa còn giết không ít người” “Sau khi đám người Tiêu Hào xuất hiện đã giết rất nhiều người của môn phái Bính Điệu các cậu, thậm chí còn đuổi cậu đi.” “Cậu và Tiêu Hào đáng lẽ phải là kẻ thù, làm sao lại trở thành bạn bè được?”
Lục Việt mỉm cười: “Châu chủ, ngài hẳn là biết không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. “Hôm nay tôi và Tiêu Hào cùng nhau xuất hiện ở chỗ này đã đủ để chứng minh chúng tôi là bạn bè.