"Khoan đã!” Lục Việt lúc này nói: “Châu chủ, Diệp Văn Thuận chết đến nơi mà vẫn còn vu tội cho tôi, vừa rồi anh ta nói còn có nhật ký trò chuyện là chứng cứ, còn nói người giết chết Lãnh Trùng là Đào Anh Nhàng.” “Còn nữa, video mà Châu chủ vừa mới xem rất cuộc là từ đầu đến?”
Vẻ mặt Châu chủ phẫn nộ: “Chuyện đã điều tra xong rồi, video là Đào Anh Nhàng đưa tới.” “Cậu Lục, chẳng lẽ cậu còn muốn nghe tên tiểu nhân đê tiện mất hết nhân tính Diệp Văn Thuận này nói xăng nói bậy nữa à?”
Kỹ năng diễn trò của Lục Việt quả thuần thục, nói: “Nếu video là do Đào Anh Nhàng đưa tới, vậy thì để Đào Anh Nhàng đi vào nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra. “Phải điều tra, còn phải điều tra thật rõ ràng, tôi không muốn để cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ tôi, không muốn để cho người khác cho rằng tôi có liên quan đến chuyện này được.
Diệp Văn Thuận trợn mắt nhìn Lục Việt: “Lục Việt, anh đúng là một tên khốn nạn mặt người dạ thú!”“Tôi công nhận bản thân làm việc tàn nhẫn, nhưng so ra đúng là chẳng bằng một phần của anh!” “Tất cả mọi chuyện đều là do anh làm, vậy mà anh lại phủi sạch sẽ
Trên mặt Lục Việt hiện lên vẻ tức giận, anh ta đi tới bên cạnh Diệp Văn Thuận đưa một cái tát.
Sức của Lục Việt mạnh vô cùng, Diệp Văn Thuận trực tiếp bị tát bay, liên tục hộc máu, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo biến dạng luôn rồi. “Giết tôi đi, các người cho tôi thống khoái đi!” “Tôi chỉ cầu xin các người, đừng hủy nhà họ Diệp
Con chim sắp chết, tiếng kêu bị ai. tôi
Có lẽ Diệp Văn Thuận không có tình cảm với anh cả, tình cảm đối với bố và dòng họ cũng bình thường, nhưng đối với mẹ thì tình cảm vẫn rất sâu đậm.
Tình hình nhà họ Diệp hiện giờ không có thể lực lớn bảo vệ tất cả sản nghiệp, toàn bộ công pháp bí tịch đều sẽ bị thể lực đối đầu nuốt chửng
Đây là sự thật mà không ai có thể thay đổi được.
Bình bại như núi đồ, gia chủ và trưởng lão đã chết không có người mạnh nhất trấn thủ thì cũng chỉ còn con đường diệt vong.
Giới tu võ, chính là tàn nhẫn như thế.
Vẻ mặt quản gia Dương bị thống: “Đào Anh Nhàng bị thương quá nặng được người ta đưa về, khắp toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương.” “Đào Anh Nhàng nói cậu ấy có lòng tốt giúp đỡDiệp Văn Thuận, hơn nữa còn giúp cậu ta truyền tin tức nhưng Diệp Văn Thuận lại âm thầm hạ độc vào thức ăn của mọi người.” “Diệp Văn Thuận lòng lang dạ sói, cậu ta muốn giết chết mọi người rồi đổ tội cho Tiêu Hào, mục đích của cậu ta là khiến cho tất cả các thế lực của Kim Cường đối đầu với Tiêu Hào, đến lúc đó, Tiêu Hào chắc chắn sẽ chỉ còn một đường chết. “May mà ngày đó Đào Anh Nhàng không ăn cơm nên không bị trúng độc, nhưng lại bị người của Diệp Văn Thuận đuổi giết, cậu ấy phải nhảy xuống vách núi mới bảo vệ được mạng sống. “Trước mắt, Đào Anh Nhàng đang điều trị, nếu không chữa trị, chỉ sợ... Tính mạng khó bảo toàn.”
Lục Việt không ngờ Đào Anh Nhàng lại tàn nhẫn như vậy.
Vì để làm tốt chuyện này mà khiến cho mình bị thương nặng, tính mạng suýt chút nữa khó giữ nổi. Cách làm thế này mới luôn có hiệu quả tốt nhất. "Ha ha... Ha ha...".
Diệp Văn Thuận đột nhiên điên cuồng cười lớn, cười cực kỳ thế lương, cực kỳ lạnh lùng. Bây giờ anh ta mới hiểu ra, dù hôm nay có nói gì thì anh ta vẫn sẽ chết ở chỗ này. “Cái tên điên này, cậu còn cười được à!” Châu chủ đánh một chưởng về phía gáy của Diệp Văn Thuận. Đầu Diệp Văn Thuận nổ tung, chết không kịp ngáp. Diệp Văn Thuận chết rất thê thảm, đây là kết cụccủa anh ta.
Cuối cùng cũng bảo thù được cho con trai và con gái, nhưng trong lòng Châu chủ vẫn ngập tràn đau buồn. “Các vị, chúng ta đồi nơi khác nói chuyện đi
Châu chủ mời mọi người đồi nơi khác, ông không muốn để cho hình ảnh thi thể trên mặt đất và máu tươi văng tung tóe làm ảnh hưởng đến mọi người.
Biệt thự vô cùng lớn, có bổn phòng tiếp khách.
Châu chủ đưa tất cả đến phòng khách ở sườn Nam Cảnh, mọi người ngồi trên sô pha, quản gia Dương rót trà cho họ.
Châu chủ mở lời: “Tiêu Hào việc điều tra cái chết con trai và con gái của tôi đã rõ ràng, hung thủ đã bị giết chết “Cậu muốn điều tra con gái tôi nhưng người đã chết rồi, người nên bắt ở chỗ tôi cậu cũng bắt được rồi, còn chuyện của con gái tôi, cậu cũng chẳng tra được gì đâu.
Tiêu Hào chậm rãi nói: “Ý của ông là muốn đổ hết chuyện cho Chu Thục Nhì, còn ông thì không liên quan?” “Tiêu Hào, cái gì mà đồ hết cho con gái tôi? Đây là sự thật!” Châu chủ lạnh lùng nói: “Chỉ thị là tôi ra, bên bộ quân sự Nam Cảnh cũng đã ra chỉ thị.” “Có thể trong quá trình thực hiện con gải tôi đã xảy ra một vài vấn đề, dù là lỗi của ai thì người cũng đã chết, Tiêu Hào, cậu nên dừng tay điệ Đổ hết tất cả cho người chết, Tiêu Hào đúng làkhông còn cách nào. "Được, chuyện của Chu Thục Nhi đến đây là kết thúc, còn đám người Nhậm Duy Thiện tôi bắt, đợi sau khi Long tổ thẩm tra sẽ dựa theo kết quả thẩm tra mà thi hành." “Bây giờ, tôi đến thẩm tra ông!” “Châu chủ, vì sao ông phải ra lệnh tiếp quản? Vì sao bộ quân sự Nam Cảnh phải ra lệnh tiếp quản?” "Lẽ nào ông không biết lúc ấy bộ quân sự Bắc Cảnh đã ra lệnh tiếp quản sao?” tamlinh247.net trang web cập nhậ*t nhanh nhất
Tiêu Hào rất muốn xem thử đối phương chuẩn bị kế hoạch gì, chuyện này bọn họ sẽ giải thích như thế nào.
Châu chủ sớm đã có chuẩn bị, đáp: "bộ quân sự Bắc Cảnh ra lệnh tiếp quản, tôi đương nhiên biết!” “Sau khi chủ tịch thành phố Thạch của thành Thanh Hà nhận được văn kiện của bộ quân sự thì liên báo cho tôi rồi.” “Ngày hôm sau khi tôi nhận được văn kiện của chủ tịch thành phố Thạch, bộ quân sự Nam Cảnh cũng đã truyền lệnh tiếp quản, đưa đến chỗ tôi.” “Địa bàn của hang động Huyền Âm thuộc về giáp giới của Bắc Cảnh và Nam Cảnh, hiện tại hai bên đều ra lệnh, Châu chủ là tôi đây cũng vào thế khó xử. “Tôi lại nghĩ dù sao mình cũng là người của Bắc Cảnh, thế nên mới để con gái Chu Thục Nhi đi giải quyết chuyện này.” “Tôi không muốn đắc tội với Nam Cảnh, cũng không muốn đắc tội với Bắc Cảnh nên bảo Thục Nhiphải xử lý thật tốt, lấy danh nghĩa của phủ Châu chủ tiếp quản hang động Huyền Âm trước, đợi đến khi người Nam Cảnh và Bắc Cảnh sắp xếp xong lệnh tiếp quản rồi mới bàn đến chuyện tiếp theo. “Ai ngờ... Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà bên hang động Huyền Âm đã xảy ra nhiều chuyện như thế này!”
Châu chủ giải thích như thế là theo kế hoạch của ông ta.
Tiêu Hào đương nhiên nghe ra, Châu chủ vẫn đem mọi chuyện đổ hết lên Chu Thục Nhi.
Ý của Châu chủ là vầy, tôi có lòng tốt để con gái đi làm chuyện này, trước tiên để phủ Châu chủ tiếp quản khiến cho Nam Cảnh và bộ quân sự Bắc Cảnh không phải nhúng tay, cả hai bên ông ta đều không muốn đắc tội.
Theo lời ông ta giải thích, không phải muốn đứng giữa kiếm lợi, cũng chẳng phải hợp tác với bên Tiêu Hào mà hết thảy đều là vì tốt cho mọi người. Đợi khi Nam Cảnh và Bắc Cảnh xử lý xong lệnh tiếp quản thì dù đến cuối là Nam Cảnh hay Bắc Cảnh tiếp quản, ông ta vẫn sẽ buông tay.
Câu trả lời của Châu chủ thật sự là không chê vào đầu được. “Tiêu Hào, tất cả đều là chỉ thị tôi đưa ra, con gái của tôi có xung đột với người của bộ quân sự Bắc Cảnh, cũng là tình phi đắc dĩ, tôi biết tính nết con gái làm việc mạnh mẽ, hiển nhiên là muốn nhanh chóng ổn định tình hình”