Thiệu Kiên căn bản không sợ trò bịp của Tiêu Hào: “Tiêu Hào, anh nói cũng đúng, nhưng chuyện luôn có ngoại lệ. “Nếu cường giả và các cao tầng của tông môn đã chết, vậy thì những chuyện còn lại đương nhiên phải để đệ tử có thân phận cao nhất xử lý. “Huyền Âm Môn trước mắt chính là tình huống này, đây là văn kiện chính quy, tuyệt đối không có gì giả dối.” “Tiêu Hào, anh muốn làm trái quy tắc à?”
Tiêu Hào đương nhiên sẽ không vi phạm quy tắc, mỉm cười: “Lục Việt, giao cho anh.”
Lục Việt ở bên cạnh lấy di động ra, loay hoay ở trong một hồi cũng tìm được một văn kiện điện tử. “Thiếu đô đốc, ông xem thử văn kiện này đi.”
Thiệu Kiên nhận lấy di động, nhìn thấy văn kiện ở trong cũng là văn kiện chuyển nhượng tài sản của môn phái.
Sau khi nhìn thấy nội dung, sắc mặt liền biến đổi! Văn kiện chuyển nhượng hang động Huyền Âm,ngày ở phía sau là một năm trước. "Đây...Đây chỉ là văn kiện điện tử mà thôi! Tôi không tin!” Trong lòng Thiệu Kiến thầm kêu không ổn. “Ông không tin?” Lục Việt cười nói: "Loại văn kiện này Long tổ cũng có bản gốc. “Nếu như ông không tin, ông có thể đến bộ hồ sơ của Long tổ điều tra.” “Hợp đồng chuyển nhượng này có hiệu lực thật sự, tôi đã dùng số tiền lớn mua đứt hang động Huyền Âm rồi.”
Tiêu Hào nói: “Thiệu đô đốc, văn kiện của ông chỉ là hợp đồng chuyển nhượng của mấy đệ tử nhỏ, còn văn kiện ở trên tay Lục Việt đã là một năm trước rồi, là hợp động chính tay mộn chủ của Huyền Âm Môn ký."
Thiệu Kiên biết văn kiện này là thật, loại văn kiện này chẳng ai dám làm giả.
Thiệu Kiên không cam lòng: “Môn chủ đã chết, hợp đồng đã không còn hiệu lực!” “Văn kiện của tôi mới có hiệu lực!
Tiêu Hào khinh thường đáp: “Buồn cười, ai nói với ông người đã chết thì hợp đồng sẽ không được thực thi?” “Ông là đang cưỡng từ đoạt lý!” “Thiệu Kiên, bây giờ hang động Huyền Âm là thuộc về Lục Việt!”
Lục Việt nói: “Tôi đang định mấy ngày nữa sẽ giao hang động Huyền Âm cho bộ quân sự Bắc Cảnh,nhưng người của Nam Cảnh các người lại đột nhiên chặn ngang khiến người ta trở tay không kịp.
Mấy thủ đoạn của Thiệu Kiên chính là dùng hợp đồng của bộ quân sự áp chế.
Nhưng Tiêu Hào đã sớm nghĩ đến mấy cái này rồi.
Hợp đồng trong tay Lục Việt là Lục Việt cùng đám người đạo trưởng Nguyên liên thủ giết chết môn chủ Huyền Âm Môn, âm thầm khống chế Huyền Âm Môn, hợp đồng là cưỡng ép môn chủ ký.
Đây là môn phái Bính Điệu báo thù Huyền Âm Môn đoạt bảo.
Bảo thù giữa các môn phái đều ở trong phạm vi quy tắc của giới tu võ.
Tiêu Hào sẽ không quan tâm nhiều như thế, nhưng chọc tới đầu Tiêu Hào thì Tiêu Hào đương nhiên phải ra tay.
Thiệu Kiên muốn dùng hợp đồng chuyển nhượng để bức lui Tiêu Hào, mà Tiêu Hào thì dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Sắc mặt của Thiệu Kiên và Châu chủ vô cùng khó coi.
Thiệu Kiên thấy cách này không thể chế phục được Tiêu Hào thì đã không còn cách nào tốt hơn nữa.
Nếu không thể dùng thủ đoạn chính quy cũng chỉ đành sử dụng thủ đoạn khác.
Hơi thở của Thiệu Kiên bắt đầu tăng vọt, mang theo sát ý cuồn cuộn: “Tiêu Hào, mọi chuyện kết thúc ở đây, giao hang động Huyền Âm ra, tôi sẽ xem nhưchưa từng xảy ra chuyện gì.” “Tôi sẽ để cho anh mấy danh ngạch tu luyện của hang động Huyền Âm.” “Thiếu đô đốc, ông đang kể chuyện cười? Hay là đang uy hiếp tôi?” Mặt Tiêu Hào không đổi sắc.
Chỉ cần Thiệu Kiên dám động thủ, Tiêu Hào sẽ cho ông ta “nốc ao ngay lập tức.
Thiệu Kiên lạnh lùng đáp: “Tiêu Hào, thức thời thì đừng làm địch với tôi. “Nếu không, anh sẽ hối hận.”
Sắc mặt Tiêu Hào lạnh xuống: “Vậy ông nói thử xem, tôi sẽ hối hận như thế nào?” “Ông có cách cướp đi hang động Huyền Âm trong tay tôi, dùng quyền? Hay là vũ lực?” “Nếu là quyền, tôi là người của Long tổ, vũ lực, tôi không để ông vào mắt “Chỉ bằng câu nói kia vừa rồi của ông thì tôi có thể bắt ông!” “Ha ha, đúng là cuồng vọng!” Thiệu Kiên đã gặp nhiều người của Long tổ nhưng lại chưa từng thấy người nào tự cao như thế.
Thiệu Kiên tức quá hóa cười: “Tiêu Hào, đừng tưởng rằng anh là người của Long tổ thì anh có thể không đặt bất cứ ai vào mắt!” “Anh phải biết, ngoài trời còn có trời, trên người còn có người!” “Biết vì sao lại hạ lệnh tiếp quản khu vực hang động Huyền Âm không?”"Đó là lệnh của cấp trên!” “Tôi mới vừa cho anh xem văn kiện chuyển nhượng, đó là để anh biết khó mà lui, giữ mặt mũi cho Long to!" “Nếu anh đã u mê không chịu giác ngộ, vậy thì tôi nói cho anh biết, tiếp quản khu vực hang động Huyền Âm này là chỉ thị của sư phụ tôi ra. “Biết sư phụ của tôi là ai không? Là Vực chủ!” N*hớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Thiệu Kiên không chèn ép được Tiêu Hào, cuối cùng cũng nhắc tới Vực chủ.
Tiêu Hào vẫn vững như bàn thạch như cũ. “Vực chủ? Ông lấy Vực chủ ra áp chế tôi à?”
Thiệu Kiên lạnh lùng đáp: “Sợ rồi sao?” “Tiêu Hào, bây giờ thổi lui thì mọi người sẽ bình an vô sự, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.” “Nếu anh vẫn khăng khăng một mực, hậu quả anh không gánh nổi đâu!”
Thiệu Kiên tiếp tục chèn ép, đe dọa.
Trên mặt Châu chủ cũng hiện lên nụ cười lạnh. Bọn họ cho rằng khi nhắc tới Vực chủ, Tiêu Hào chắc chắn sẽ chịu khuất phục.
Bởi vì địa vị hay thực lực của Vực chủ cũng hơn Tiêu Hào mấy cấp bậc, cho dù tổ trưởng của phân bộ Long tổ cũng không có địa cụ cao như Vực chủ.
Nhưng Tiêu Hào nhìn về phía lầu hai: "Vực chủ, ông xem lâu như vậy mà còn không ra mặt sao?” “Để tôi xem thử, ông rốt cuộc là Vực chủ nào, uy phong đúng là lớn thật!”Bị Tiêu Hào nhìn thấy, Vực chủ ở lầu hai cuối cùng cũng ra khỏi phòng, theo cầu thang chậm rãi đi xuống lầu một.
Ánh mắt Tiêu Hào dừng trên người Vực chủ, cẩn thận đánh giá.
Dáng người vạm vỡ, thân khoác trường bào, vẻ mặt nghiêm nghị, không giận tự uy.
Thần Thông đỉnh phong, là Vực chủ Kim Vực. "Bái kiến Vực chủ!”
Châu chủ và Thiệu Kiên vội hành đại lễ, đối với Vực chủ tràn ngập tôn kính.
Vực chủ gật đầu đáp lễ, sau đó đến trước mắt Tiêu Hào nhìn Tiêu Hào mấy lần. “Tiêu Hào, tôi là Vực chủ Kim Vực của vực thứ tám Nam Cảnh, Trần Nguyên Phong.”
Tiêu Hào thản nhiên tự giới thiệu mình: “Điều tra viên hiệp trợ của Long tổ, Tiêu Hào."
Thái độ cửa Vực chủ với Tiêu Hào vô cùng bất mãn, thậm chí là tức giận.
Những người khác khi nhìn thấy ông ta đều sẽ hành đại lễ chào hỏi, nhưng Tiêu Hào nhìn thấy ông ta đến mông cũng chẳng thèm nhất.
Người bên cạnh Tiêu Hào, đều ngồi vững như bàn thạch.
Vực chủ không ngồi xuống: “Điều tra viên hiệp trợ, ngay cả điều tra viên chính thức cũng không phải, thực lực của cậu cũng khá lắm. “Tiêu Hào, cho cậu một cơ hội nữa, nhường lại