Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Khi đoàn xe của Châu chủ đưa bọn họ đến khu vực lân cận của ga tàu cao tốc, thì đã hơn chín giờ tối. Ninh Khinh Vân nói: “Tiêu Hào, tôi đói rồi, đi ăn cơm trước đi.” “Mọi người đều làm việc lâu như vậy rồi, có chuyện gì, thì để ngày mai rồi hằng làm.

Quả thực đã bận rộn lâu như vậy, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, cũng đến lúc thả lỏng một chút rồi.

Đoàn người tìm một quán ăn Kỳ Hạ có phong cách trang nhã, và dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, bọn họ được đưa đến một gian phòng.

Mọi người đều ngồi vào bàn, sau khi thức ăn được dọn lên, nhân viên phục vụ cũng bước ra ngoài.

Không có người ngoài, mọi người mới bắt đầu thảo luận về chuyện ngày hôm nay.

Nhân viên phục vụ vừa mới bước ra khỏi phòng, Lương Thiếu Thu lên tiếng trước, không nhịn được mà nói: “Sư phụ, anh tại sao lại muốn giao Linh Trì cho Vực chủ” “Anh tại sao lại muốn từ bỏ Linh Trì?”“Em cảm thấy, vịt đã nấu chín rồi mà còn bay ra khỏi miệng.”

Tiêu Hào không có trả lời câu hỏi đó, mà anh chỉ hỏi lại: “Thiếu Thu, anh nghĩ tôi tại sao lại muốn từ bỏ?"

Lương Thiếu Thu thật sự không hiểu: “Trong tay chúng ta có hợp đồng chuyển nhượng, chứng minh hang động Huyền Âm là thuộc về chúng ta. “Chỉ cần anh không nhượng bộ, thì dù có là Vực chủ cũng không có cách nào khác?”

Ninh Khinh Vân ở bên cạnh cũng nói: “Nếu như Tiêu Hào không nhượng bộ, Vực chủ tám chín phần sẽ dùng đến vũ lực, đến cuối cùng, xung đột sẽ ngày càng lớn, nhưng mục đích cuối cùng của Tiêu Hào lại không đạt được.

Lương Thiếu Thu càng nghe càng thấy mơ hồ: “Chị Khinh Vân, lẽ nào sư phụ và chị Khinh Vân không phải là đối thủ của Vực chủ sao?” “Chúng ta không phải sớm đã biết Vực chủ sẽ ra mặt sao, em nghĩ, sư phụ sớm đã nghĩ xong cách để ứng phó với Vực chủ rồi, không phải sao?

Lương Thiếu Thu ngẩn người ra, vẫn là có một chút không hiểu.

Vào lúc này Lục Việt lại nói: “Cũng có thể nói là, hôm nay Vực chủ cùng chúng ta trở mặt, Tiêu Hào đã có cách để áp chế Vực chủ.” “Như vậy, nếu như có vấn đề xảy ra, thì một khi Vực chủ đầu hàng, Thiệu Kiên phải làm sao? CònChâu chủ cũng sẽ như thế nào?” “Hai người này thì hoàn toàn có thể không cần bận tâm đến, Châu chủ đã đem trách nhiệm giao lại cho người con gái đã chết của mình, còn những mệnh lệnh mà Thiệu Kiên đưa ra thì lại chẳng có vấn đề gì, hai người này, chính là không có chứng cứ để áp chế bon ho." “Vực chủ bị áp chế, nhưng không có tham gia cụ thể vào việc chiếm Linh Trì, như vậy Vực chủ cũng không còn cách nào khác." “Tôi nghĩ... Ý của Tiêu Hào là muốn để bọn họ chiếm lấy Linh Trì, không giao cho bộ quân sự, đến lúc đó, chứng cứ vô cùng xác thực, vậy thì có thể một lưới tóm gọn bọn họ.” “Chỉ cần bọn họ muốn chiếm dụng Linh Trì làm của riêng, thì đương nhiên Châu chủ và Thiệu Kiên sẽ cùng tham gia, đến lúc đó, ai cũng không thể thoát được."

Lương Thiếu Thu cũng như bừng tỉnh ngộ. "Sư phu, Lục Việt nói đúng không?"

Tiêu Hào gật đầu.

Ninh Khinh Vân sớm đã biết được dụng ý này của Tiêu Hào, Lục Việt cũng có thể nhìn ra.

Còn Lương Thiếu Thu kinh nghiệm vẫn còn chưa đủ nhiều, chỉ mới gia nhập vào giới tu võ, đương nhiên sẽ không thể đoán ra được dụng ý của Tiêu Hào.

Nếu như hôm nay Tiêu Hào và Vực chủ hoàn toàn trở mặt nhau, thậm chí muốn bắt giữ Vực chủ, thì đến lúc đó, Tiêu Hào không hề có bất cứ chứng cứ nào.Châu chủ, Thiệu Kiên, Vực chủ, đều không có cách nào có thể trừng trị bọn họ.

Một khi Tiêu Hào áp chế được Vực chủ, thì ba người bọn họ sẽ thấy được Tiêu Hào mạnh như thế nào, nhất định sẽ không dám khinh suất, không dám trở thành kẻ địch của Tiêu Hào.

Kết quả cuối cùng, Châu chủ và Thiệu Kiên đều có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

Tiêu Hào đã đồng ý với những người đã chết ở hang động Huyền Âm, sẽ đem chuyện này ra điều tra cho tới cùng!

Tiêu Hào muốn nhổ tận gốc những khối u nhọt luôn làm hại người này. “Chuyện lần này, tất cả những người tham gia, tôi sẽ khiến bọn họ đều bị xử tử tội.” “Tôi sẽ không để cho Châu chủ và TI dung bên ngoài pháp luật đầu. Kiến ung “Còn anh. Tiêu Hào nhìn về phía của Lục Việt: “Diệp Văn Thuận là người mà anh sắp xếp sao?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của cả ba người đều hướng về phía của Lục Việt.

Lương Thiếu Thu cảm thấy rất kinh ngạc, há hốc miệng, anh ta cũng đã từng nghi ngờ Lục Việt, nhưng đó chỉ là nghi ngờ.

Sau khi Châu chủ biết Diệp Văn Thuận đã giết con gái của ông ta, sự nghi ngờ này của Lương Thiếu Thu đã bị dẹp tan rồi. “Đúng vậy.” Lục Việt trực tiếp thừa nhận: “Vì lợi ích của bản thân tôi, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạnnào” “Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch không có thay đổi nhanh chóng, có nhiều lúc, chính tôi cũng là thân bất do kỷ.” “Tiêu Hào, từ lúc mới bắt đầu, anh đã giết rất nhiều thuộc hạ của tôi, tôi sắp xếp kế hoạch hơn một năm, toàn bộ đều bị anh phá hỏng.” “Đối với anh... Tôi không có bất kì lời xin lỗi nào hết” “Nếu anh muốn giết tôi, vậy thì cứ tự nhiên.” “Nhưng xin anh làm hại đến người nhà của tôi, đừng làm hại đến những người khác trong môn phái Bính Điệu.” “Tất cả mọi chuyện, đều chỉ có một mình tôi làm.”

Lục Việt rất nhanh đã trả lời câu hỏi của Tiêu Hào, dường như đã nói rất nhiều mà không cần suy nghĩ.

Thực ra, vấn đề này, anh ta đã nghĩ ở trong lòng vô số lần.

Anh ta đã sớm nghĩ đến, nếu như Tiêu Hòa biết Diệp Văn Thuận là người do anh ta sắp xếp, vậy thì sẽ trả lời như thế nào?

Cho dù Tiêu Hào không có bằng chứng, nhưng Tiêu Hào đã hỏi, thì anh ta sẽ phải trả lời như thế nào? Hiện tại, chính là câu trả lời thành thật nhất! Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại tamlinh247.net

Trong ánh mắt của Tiêu Hào hiện lên ý nghĩ muốn giết người, nhưng lại biến mất rồi. “Tôi rất muốn giết anh, chỉ cần lúc nãy anh trả lời Diệp Văn Thuận không phải do anh sắp xếp. thì tôituyệt đối sẽ giết anh.” “Câu trả lời của anh làm cho tôi rất vừa ý. “Từ lúc anh tìm tôi cho đến bây giờ, anh chưa từng nói một câu giả dối.” “Tôi sẽ tạm thời tin tưởng anh.”

Thực ra có một câu là nói dối, chính là chuyện Lục Việt tìm Chu Thục Nhi giúp đỡ, và Lục Việt đẩy cô ta vào chỗ chết.

Còn những chuyện khác đều là thật, chỉ là lựa chọn nói và không nói mà thôi.

Lục Việt thở phào nhẹ nhõm. “Lục Việt, sau này ở trước mặt tôi không cần này ra các bộ dạng giả dối đó nữa. “Linh Trì có danh sách số người tu luyện của anh!” “Sau này, sau khi Châu chủ bị bắt, bố của anh sẽ trở thành Châu chủ mới, tôi sẽ để ý đến.” “Nếu có bất kì vi phạm gì, tôi sẽ để cho anh chết thật thảm.

Tiêu Hào biết, Lục Việt là một người thông minh, hơn nữa lại cực kì thông minh.

Những người như vậy, khi làm việc sẽ không từ thủ đoạn, nhưng lại có giới hạn, hoàn toàn không giống như Diệp Văn Thuận.

Diệp Văn Thuận vì lợi ích của bản thân, mà có thể giết chết người thân của mình, Lục Việt lại vì người thân, có thể để bản thân chết đi.

Những người tốt và người xấu trong giới tu võ vốn dĩ rất khó để phân biệt.Nếu như Tiêu Hào giết Lục Việt, tuyệt tối sẽ hoàn toàn đắc tội với môn phái Bính Điệu, Tiêu Hào không sợ, nhưng thế lực của môn phái Bính Điệu phản công, thì phải chết rất nhiều người.

Môn chủ của môn phái Bính Điệu, có một đặc điểm cực kỳ nổi tiếng, đó chính là bao che khuyết điểm cho người bản thân và người nhà!

Bất cứ người nào, dám làm bị thương đến con trai của môn chủ, dám sát hại đến gia đình người thân của môn chủ, thì môn chủ sẽ liều mạng với đối phương!

Bất luận người đó là ai, có thân phận gì, cho dù có là cá chết lưới rách thì môn phái Bính Điệu sẽ dốc toàn bộ lực lượng mà chém giết

Môn phái Bính Điệu không giống với nhà họ Lãnh và nhà họ Diệp, thể lực của môn phái Bính Điệu lan rộng ra nhiều thành phố ở ba châu.

Môn phái Bính Điệu là một trong mười tông môn đứng đầu trong ba châu

Giết chết Lục Việt, có thể sẽ dẫn đến hỗn loạn khắp nơi trong ba châu, Tiêu Hào lại phải điều người đi xử lý, sau này sẽ phát sinh ra nhiều chuyện phiền phức, sẽ có rất nhiều người chết.

Trước đây, Tiêu Hào và Lục Việt đã có giao ước.

Danh tiếng của môn phái Bính Điệu vang ra khắp ba châu, thì môn chủ của môn phải Bính Điệu sẽ có tư cách làm Châu chủ mới.

Vì vậy, Tiêu Hào không cần thiết phải phá vỡ đi thế cân bằng này.

Nhấn Mở Bình Luận