Tiêu Hào hướng về phía năm giờ chạy đi.
Ngoài ba cây số, sát thủ ngã xuống một mảng lớn bí ẩn trong buội cỏ, lập tức ngồi xếp bằng, vận công chữa thương.
Nhưng là anh phát hiện, vì lưỡi đao nằm ở phía dưới tim vì thế nên căn bản thì không cách nào lấy ra được. Nếu như cưỡng ép lấy ra, thì lưỡi đao sẽ cắt trúng tim!
Giờ anh mới hiểu được, Tiêu Hào thật sự có thực lực giết chết anh nhưng mới vừa rồi Tiêu Hào không có giết anh nếu không thì sợ là tim anh đã sớm vỡ nát rồi.
Khoảng cách gần như vậy, lưỡi đao tuyệt không có khả năng đâm lệch được.
“Chỉ có tôi mới có thể cứu ông.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên sát bên tại sát thủ.
Sát thủ kinh hãi, theo bản năng bất người đứng dậy lại phát hiện Tiêu Hào đã đứng trước mặt anh từ lúc nào.
Sát thủ vô cùng khiếp sợ. Huyết Độn là cấm thuật, người sử dụng nó phải tiêu hao rất nhiều máu tươi mới có thể trong vòng một tăng tốc độ tối đa của bản thân lên bốn năm lần, hoàn toàn có thể chạy trốn mà căn bản địch nhân không thể đuổi kịp.
Anh đã chạy trốn được mấy cây số rồi không ngờ rằng Tiêu Hào còn có thể đuổi kịp anh.
Hơn nữa, Tiêu Hào trước mặt anh mặt không đỏ không thở gấp.
Sát thủ đã không đường nào để trốn nữa. Dưới ánh trăng, Tiêu Hào đứng chắp tay sau lưng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nói: “Ở trước mặt tôi cho dù có dùng quần áo đen cũng khăn che mặt thì cũng không có ích lợi gì. Tôi đã nhìn thấy rõ tướng mạo của ông.”
“Hơn bốn mươi tuổi, đạt đến Thần Thông cấp năm."
“Cảnh giới mạnh như vậy lại đi làm một sát thủ thì quả thật là đáng tiếc.
Sát thủ cũng không nói lời nào mà nghiếng răng nghiếng lợi. Độc được giấu bên trong rằng cứ thế mà phát tác.
Ám sát thất bại cũng không thể chạy trốn thì chỉ còn cách tự sát.
Đây là quy tắc của sát thủ.
Bất cứ lúc nào cũng không thể tiết lộ thân phận.
Tiêu Hào xuất thủ, nắm chặt cái cổ của sát thủ, để cho độc tố không cách nào đi vào trong dạ dày được.
Tiếp theo đó, một chưởng đánh vào trong miệng của sát thủ, hóa giải toàn bộ độc tố.
“Khó trách từ nãy đến giờ ông vẫn không nói gì, thì ra là ông không có đầu lưỡi.”
Lúc Tiêu Hào đánh tan toàn bộ độc tố trong miệng của sát thủ thì phát hiện phần lưỡi của sát thủ từ đầu đến gốc đã không còn.
Sát thủ không ngờ rằng Tiêu Hào lại mạnh như vậy. Khiến bản thân ngay cả việc uống thuốc độc tự sát cũng không thể làm được!
Sát thủ nâng tay phải lên hung hăng vỗ lên tim mình. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Tiêu Hào vẫn cứ ngăn cản anh ta. Tiêu Hào nhất định phải biết đây là tổ chức sát thủ nào.
Sát thủ hoàn toàn tuyệt vọng. Tiêu Hào phong tỏa toàn bộ hơi thở của anh. Bất kể anh có làm như thế nào cũng đều không có cách nào tự sát.
Có điều sát thủ cũng không quá lo lắng. Anh không có đầu lưỡi, cho dù đối phương có hành hạ anh đến thể nào anh cũng không nói được.
“Ông cho là ông không thể nói thì tôi không có cách nào đối phó với ông sao?”
“Ông có biết trên thế giới này có một loại năng lực có thể lấy hồi ức của một người ra ngoài hay không? ông muốn thử một chút chứ?”
Trong mắt sát thủ không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn mang theo một chút khinh miệt.
Tiêu Hào là vua sát thủ. Anh biết sát thủ đã trãi qua huấn luyện đặc thủ rồi thì cho dù có hành hạ bất kỳ nơi nào trên cơ thể đều vô ích.
Huấn luyện sát thủ, đều là trãi qua hành hạ từng lần từng lần một vượt quá giới hạn của mình vì thế tinh thần lực cực kỳ cường đại.
Trước mắt sát thủ, nhiệm vụ thất bại, chạy trốn thất bại, thì điều cuối cùng chính là tự sát.
Nhưng mà bị Tiêu Hào khống chế.
Sát thủ cũng không sợ bị Tiêu Hào khống chế. Bất kể như thế nào thì anh cũng sẽ không bán đứng tổ chức.
Tiêu Hào cười một tiếng nói: “Đã từng nghe qua Di Hồn Đại Pháp?”
Di Hồn Đại Pháp, chính là đem linh hồn của đối phương xé nát hoàn toàn, để doạt lấy tất cả hồi ức của đối phương.
Đây là công pháp tà ác nhất Ma Đô, là do năm đó Ninh Khinh Vân đã truyền thụ cho Tiêu Hào.
Thật ra thì Tiêu Hào cực kỳ mâu thuẫn đối với việc học loại công pháp này, nhưng Ninh Khinh Vân một mực nói cho Tiêu Hào biết công pháp không có chánh nghĩa cùng tà ác.
Người xấu tu thì cho dù có tu luyện công pháp của danh môn chính phải rồi cũng sẽ làm chuyện xấu. Người tốt thì cho dù có tu luyện tà công cũng sẽ làm nên chuyện.
Sau khi Tiêu Hào học tập Di Hồn Đại Pháp thì năm đó sảy ra cuộc chiến Bắc Cảnh. Tiêu Hào đã từng dùng Di Hồn Đại Pháp đối với rất nhiều người của các quốc gia này nhưng chưa bao giờ sử dụng nó với với Ma Độ.
Bởi vì đây là công pháp của Ma Đô. Ở Kỳ Hạ cũng không ai biết, Tiêu Hào chính là đồ đệ của Ma Đế Ma Đô.
Sát thủ cũng chưa từng nghe qua Di Hồn Đại Pháp.
Tiêu Hào nói: “Di Hồn Đại Pháp, chính là đem linh hồn của ông giam cầm lại, rồi lại đem linh hồn ông xé nát ra. sau đó hồn lực của tôi sẽ xâm nhập vào linh hồn của ông lấy đi toàn bộ hồi ức của ông.”
“Biết người bị xé nát linh hồn có bao nhiêu thống khổ không? Cái đó so với việc bị vạn tiễn xuyên tim, bị vạn độc phản phệ còn thống khổ hơn.”
“Hơn nữa, vào thời khắc trước khi việc thi triển Di Hồn Đại Pháp kết thúc ông còn không thể chết.”
“Sau khi chết thì thần hồn cũng cứ thế mà vỡ nát, không bao giờ có thể siêu sinh!”
Những thứ Tiêu Hào nói chính là sự thật.
Lúc trước Tiêu Hào sử dụng Di Hồn Đại Pháp, đều sẽ sử dụng ở trên người những người cực kỳ gian ác.
Yêu cầu đối với việc sử dụng Di Hồn Đại Pháp cực kỳ hà khắc. Tinh thần lực của người thi hành phải mạnh hơn tinh thần lực của đối phương từ năm lần trở lên, nếu không sẽ bị đối phương phản kháng cắn trả.
Coi như đối phương muốn mở linh hồn lực ra toàn lực phối hợp với cũng đều vô ích. Linh hồn vô cùng yếu ớt, bất kỳ người nào muốn xâm phạm vào tinh thần lực thì nó đều sẽ tự mình phản kháng, không có cách nào khống chế.
“Ông chỉ cần nói cho tôi biết ông là người của tổ chức sát thủ nào thì tôi sẽ để cho ông đi.”
Sát thủ vẫn không nói lời nào.
Ông ta không hoài nghi lời nói của Tiêu Hào vì ông ta cảm giác được nếu như Tiêu Hào muốn giết ông ta thì chỉ cần một đầu ngón tay cũng đủ để bóp chết ông ta rồi.
Nhưng ông ta không thể vi phạm quy định của sát thủ. Không thể công trên lưng tội danh phản bội tổ chức được.
“Lâu như vậy rồi vẫn chưa lấy được tin tức sao?” Ninh Khinh Vân đi đến.
Tiêu Hào nói: “Người này dẫu có chết vẫn bất khuất”
Tay phải của Ninh Khinh Vân trực
tiếp đè lên trên đầu của sát thủ.
“Không muốn! Không nên giết ông ta!” Tiêu Hào muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
Một luồng năng lực vô ảnh vô hình tiến vào trong đầu của sát thủ.
Một giây kế tiếp, Ninh Khinh Vân buông lỏng tay, sát thủ ngã trên đất, thất khiếu chảy máu mà chết.
Thật ra thì Tiêu Hào cũng không muốn dùng Di Hồn Đại Pháp giết người.
Sau khi dùng Di Hồn Đại Pháp giết người thì linh hồn của đối phương cũng bị xé nát. Người chết không có cách nào chuyển thể đầu thai, hoàn toàn biến mất.
Ninh Khinh Vân nhìn Tiêu Hào, khó hiểu hỏi: “Lúc trước, anh không giết người Chu Thục Nhi mang đến. Anh nói bọn họ là người quản lý, phải tiếp nhận xét xử theo chế tài luật pháp của Long tổ." Đọc truyện hay trên truyen88.vip
“Tên này là một sát thủ giết người như ngóe hơn nữa còn muốn giết anh vậy mà anh lại ngăn cản tôi giết anh ta?”
“Từ lúc nào mà anh lại thay đổi trở nên nhân từ đến vậy? Thay đổi trở nên dông dài như vậy?”
“Rốt cuộc thì cái vị Nam Đế sát phát quyết đoán kia đã đi đâu mất rồi?" Tiêu Hào trợn mắt nhìn Ninh Khinh Vân một cái nói: “Tôi làm việc, còn cần phải giải thích với cô sao?”
“Thứ tôi cần chính là giải quyết vấn đề chứ không phải là một người chỉ biết tàn sát bừa bãi. Có rất nhiều chuyện cho dù có giết người cũng không giải quyết được vấn đề gì mà chỉ càng khiến vấn đề trở nên ác liệt hơn mà thôi.”
“Tôi nhớ... Những lời này lúc cô dạy cho tôi cũng đã từng nói với tôi.”
“Rốt cuộc thì cái người tên Ninh Khinh Vân của lúc đó đã đi đâu rồi?”
Ninh Khinh Vân sững sờ ngay tại chỗ.
Rốt cuộc là ai thay đổi?
Ninh Khinh Vân đã từng là công chúa của Ma Đô, không buồn không lo. Có thể là sau khi trở thành Ma Đế cô phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Đã từng là một Tiêu Hào suy nghĩ rất đơn giản, anh chỉ muốn báo thù cho người nhà. Cũng có thể là sau khi trỡ thành Nam Đế anh lại càng phải gánh