Đoàn người Tiêu Hào nghỉ ngơi suốt một đêm, ngày thứ hai tiếp tục đi về phía trước.
Sát thủ muốn trong ba ngày phải giết chết Tiêu Hào, muốn từ đường xa tới núi Bàn Long thì thời gian có chút cấp bách.
Hơn chín giờ tối ngày thứ hai, đám người Tiêu Hào đi đến ven bờ cầu.
Mấy ngày trước, ba người nhà họ Diệp, còn có cả Chu Ngọc Cương đều vừa mới chết ở nơi này.
Thi thể cùng dấu vết đều đã được người khác dọn dẹp qua.
Buổi tối, mọi người đều trải lều ở trong ngôi rừng phía bên kia cầu nghỉ ngơi.
Một bóng đen lặng lẽ không một tiếng động đi gần về phía lều vải của bốn người.
Trong tay áo của cái bóng đen, chui ra một con rắn nhỏ màu đen dài chừng mười mấy cm.
“Thanh Vũ em nhớ nha, cắn Tiêu Hào một phát, cắn vào chân của anh ta á."
Con rắn nhỏ lắc đầu một cái tựa hồ rất không hài lòng. Tại sao phải cắn chân anh ta?
Chân rất thúi có được hay không. “Thanh Vũ ngoan, cắn vào chân mới không bị người khác phát hiện.”
“Còn nữa, cắn vào chân sẽ không thấy mặt nên sẽ bớt sợ hơn.”
“Nếu như em không nghe lời, thì chị sẽ không thích em nữa. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
Con rắn nhỏ cực kỳ không hài lòng mà trợn mắt nhìn cái bóng đen, vèo một cái chui vào một mảnh trong buội cỏ biến mất vô ảnh vô tung.
Tốc độ của con rắn nhỏ thật sự rất nhanh, bay ra ngoài đến mấy chục thước chui vào bên trong lều của Tiêu Hào.
Loại này rắn gọi là rắn tia chớp, thân mang kịch độc.
Rắn tia chớp, nhanh như tia chớp. Kinh khủng hơn chính là thiên phú cao nhất của nó chính là ẩn hình!
Không hình không ảnh, không phát ra tiếng động nhưng thân lại mang kịch độc!
Chính là một vươn giả trong bóng tối!
Loại rắn tia chớp này chính là sát thủ trong đêm tối. Đừng nói là cường giả Thần Thông. Cho dù là các vị cường giả cao cấp cũng có thể độc chết. khiến người khác khó lòng mà phòng bị
Con rắn nhỏ đã lặng lẽ không một tiếng động tiến vào bên trong lều vải của Tiêu Hào, liền nhào về phía Tiêu Hào đang ngủ say.
Chỉ cần bị rắn tia chớp cắn một cái thì nhất định sẽ trúng kịch độc.
Con rắn nhỏ đã đến bên cạnh Tiêu Hào.
Tiêu Hào không nhúc nhích.
Vèo!
Con rắn nhỏ lấy tốc độ nhanh nhất cắn về phía chân của Tiêu Hào.
Bất kể là cắn trúng nơi nào trên người, thì người bị trúng độc đều sẽ trở nên tê dại, cắn chân là thuận lợi cùng dễ dàng nhất.
Con rắn nhỏ cắn Tiêu Hào một miếng. Sau khi cắn trúng mục tiêu thì lập tức rút lui.
Sau khi con rắn nhỏ rời khỏi lều vải thì liền phun ra một ngụm trước. Mặc dù người này không bị thúi chân nhưng thủy chung vẫn là chân vì thế trong lòng đều muốn ói.
Nhưng mà con rắn nhỏ phát hiện có chút không đúng. Máu của người này lại là...
Máu của Đế Vương! Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
Không sai, là máu của Đế Vương, nhất định là máu của Đế Vương!
Đột nhiên con rắn nhỏ vô cùng hưng phấn, lập tức quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong lều vải của Tiêu Hào.
Con rắn nhỏ chui vào trong chăn của Tiêu Hào từ bụng Tiêu Hào bò dần lên rồi chui ra ngoài từ cổ áo.
Một cái đầu nhỏ đáng yêu nhìn về phía Tiêu Hào mà cười ha ha. con rắn nhỏ bắt đầu tung tăng bò loạn ở trong ngực Tiêu Hào, không ngừng ma sát qua lại trong ngực Tiêu Hào.
“Được rồi! Thanh Vũ...” Tiêu Hào ở chỗ này thấy Thanh Vũ cũng vô cùng vui vẻ.
Tiêu Hào đã sớm biết hết toàn bộ rồi. Mặc dù Tiêu Hào đang ngủ say, nhưng thần thức của anh lại đang bao phủ bên ngoài mấy trăm cây số.
Lúc sát thủ đến gần trong phạm vi thần thức của Tiêu Hào bao phủ thì Tiêu Hào cũng đã biết bạn cũ của anh tới rồi.
Năm nó hai tuổi Thanh Vũ bị bệnh, mạng lúc nào cũng trong tình trạng một sớm một chiều, là do Tiêu Hào dùng máu tươi của mình cứu nó.
Mới vừa rồi, Thanh Vũ cắn Tiêu Hào một phát, sau khi nếm được vị máu của Tiêu Hào thì một luồng cảm giác quen thuộc xông lên đầu.
Cho dù Tiêu Hào có phong ấn huyết mạch của mình, phong ấn năng lực của mình. Nhưng Thanh Vũ vẫn có thể nến ra được đó là máu của Tiêu Hào.
Là máu của người từng cứu mình.
Thanh Vũ nhìn Tiêu Hào, trong ánh mắt bắt đầu mang theo thần sắc áy náy cùng tự trách.
Xì xì xì.
Thanh Vũ nói, thật xin lỗi, anh thần y. Em không biết người đó là anh. Em không phải cố ý cắn anh đâu.
Tiêu Hào thấy bộ dáng khổ sở của Thanh Vũ thì cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, em nghĩ chút độc kia có thể độc chết tôi sao?”
“Tôi đã sớm biết em cùng Tử Thanh tới.”
“Chẳng qua là... Thanh Vũ, sao các em lại xuất hiện ở đây?”
Tiêu Hào không hiểu.
Thanh Vũ là một linh vật cực kỳ lợi hại, phải tu luyện cùng một chỗ với Tử Thanh mới đúng, sao mà hiện tại lại phải chạy đến đây?
Lúc Tiêu Hào biết Tử Thanh là lúc còn dùng thân phận Nam Đế, tướng mạo cũng không phải là hình dáng hiện tại vì thể căn bản là Tử Thanh nhận không ra.
Thanh Vũ cũng là do nấm được máu của Tiêu Hào mới biết đó là máu Đế Vương.
Thanh Vũ hướng về phía Tiêu Hào kêu xì xì xì.
“Tử Thanh muốn giết tôi?” Tiêu Hào há to miệng có chút giật mình.
Những chuyện có thể khiến cho Tiêu Hào giật mình như vậy không có mấy ai làm được.
Rất nhiều chuyện, Thanh Vũ không nói rõ ràng, cũng không nguyện ý nói.
Trên gương mặt Tiêu Hào hiện lên vẻ mặt cười đều: “Thanh Vũ, Tử Thanh bảo em đến cắn anh, không bằng chúng ta bắt cô ấy đến đây trêu một chút được không?”
Thanh Vũ lắc đầu một cái nhưng rất nhanh lại gật đầu cái rụp, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Sau khi Thanh Vũ rời khỏi lều vải của Tiêu Hào thì bò một cách cực kì nhanh trong bụi cỏ, lần nữa bỏ về trong tay của Tử Thanh.
Nhìn khóe miệng Thanh Vũ có vết máu nhàn nhạt, Tử Thanh vô cùng hài lòng. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
Thấy máu, nói rõ là đã thành công. “Thanh Vũ, chị biết em là người giỏi nhất.”
“Chị biết Thanh Vũ nhà chúng ta là người giỏi nhất mà!”
“Chị giúp em lau khô vết máu dính trên miệng nha.”
Tử Thanh lấy khăn giấy ra, lau sạch vết máu cho Thanh Vũ. “Thanh Vũ, Tiêu Hào đã chết rồi sao?” Tử Thanh xác nhận lại lần nữa.
Thanh Vũ gật đầu một cái rụp, đầu chôn ở trong ngực của Tử Thanh trên mặt là bộ dáng tràn đầy sợ hãi. Tử Thanh an ủi: “Mọi việc đều có lần đầu tiên, sau này từ từ sẽ tốt hơn thôi.”
“Chỉ cần giết chết mục tiêu là được rồi, những người khác chúng ta không cần động đến”
Lúc Tử Thanh phải rời khỏi thì phát hiện mình còn một chuyện chưa có làm.
Quy tắc của sát thủ Hồn Điện chính là sau khi giết chết được mục tiêu thì phải mang thi thể hoặc một vài món đồ để chứng minh mục tiêu đã tử vong về mới được.
“Còn phải mang thi thể đi lãnh thưởng, thật là phiền phức.”
“Chúng ta chém đứt đầu của anh ta đi. Như vậy cũng tương đối dễ mang đi. Cứ mang cái đầu đó đi lãnh thưởng là được.”
Đầu rắn của Thanh Vũ khẽ lắc lắc.
“Không được sao? Có phải quá máu tanh hay không?” Tử Thanh suy nghĩ một chút nói: “Vậy chúng ta chém đứt một cái tay đi giao nộp, có được hay không?”
“Dù sao người đã chết, không có sao.”
Thanh Vũ không có phát biểu ý kiến, chỉ kêu xì xì xì mấy tiếng, ý nói chị