“Thanh Vũ, Tiêu Hào là do em cắn chết. Hiện tại chị giao cho em một nhiệm vụ vô cùng nặng nề, em tới cắn đứt cổ anh ta đi!”
"Cổ quá to, hay là em cắn đứt chân của anh ta cũng được.”
Tử Thanh do dự không thể quyết định được. Cô không dám tự mình động thủ, cho nên mới để cho Thanh Vũ đi động thủ.
Thanh Vũ lắc đầu một cái, nói cái gì cũng không chịu đồng ý cô. Ý là, người là em giết. Phần còn lại chị tự làm đi. Chị mới vừa nói, em chỉ cần cắn Tiêu Hào một phát là được rồi. Những chuyện còn lại em mặc kệ. Chị không nên lừa gạt rắn như vậy được nha.
Tử Thanh cắn răng, trong lòng cho ra một quyết định cực kỳ trọng đại.
Trong tay cô xuất hiện một các đoản đang sáng loáng.
Cô cầm đao trong tay đi về phía Tiêu Hào.
Tôi nên chém nơi nào đây? Là cổ tay hay là cả cánh tay đây? Hai tay Tử Thanh nắm chặt đoản đao, trong lòng bàn tay xuất hiện mồi hôi.
Cô cũng không dám nhìn thi thể lạnh như băng ở trước mặt.
Cuối cùng, Tử Thanh vẫn hạ quyết tâm, chém đầu của Tiêu Hào đem đi giao nộp. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Bởi vì cô đang suy nghĩ, lỡ đầu chém tay đem đi giao nộp không được chấp nhận thì phải làm sao?
Nếu như bị người khác thuận tay chém đầu của Tiêu Hào đem đi giao nộp thì làm thế nào?
Cho nên...cô quyết định chém rơi đầu.
Tử Thanh cắn răng, hít sâu vài hơi lấy hết dũng chém về phía đầu của Tiêu Hào.
Nhưng mà lúc đạo sắp đụng vào cổ anh ta thì liền ngừng ở giữa không trung.
Thứ nhất, trong lòng cô có chút sợ. Cô không muốn nhìn thấy hình ảnh máu tanh.
Thứ hai, ngũ quan cùng tướng mạo của người trước mắt này tại sao lại quen thuộc như vậy!
Ở thủ đô Võ Thần, Tử Thanh đã từng yêu qua một người đàn ông. Người đàn ông này cũng dừng chân tại thủ đô Võ Thần một tháng.
Một tháng này, người đàn ông này một mực bồi bên cạnh cô.
Người đàn ông này kể cho Tử Thanh nghe rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài khiến cho cô mê luyến, khiến cho cô khát vọng, khiến cho cô từ từ thích người đàn ông này.
Đàn ông cứu mạng của Thanh Vũ, người đàn ông nói, anh là thần y, anh có thể trị hết tất cả bệnh tật trên thế gian này.
Người đàn ông còn nói, anh là sát thủ, là sát thủ lợi hại nhất trên cái thế giới này.
Có một ngày, người đàn ông kia ra đi không một lời từ biệt, người đàn ông kia để lại cho cô một phần lễ vật.
Là một cái vòng ngọc.
Tử Thanh không biết tên của đàn ông đó. Chỉ biết một là đàn ông kia là thần y, hai chính là sát thủ.
Từ sau khi người đàn ông kia đi, Tử Thanh thường xuyên tự hỏi chính mình.
Thần y, anh có thể chữa khỏi bệnh tương tư hay không?
Sát thủ, anh có thể giết chết tâm ma của em hay không?
“Thần y kia là anh, là anh sao?”
"Là anh sao?”
Tử Thanh ở trên người thi thể kia thấy được hình bóng của thần y.
Hô hấp của cô dồn dập, tim càng đập nhanh hơn bịch bịch.
Cô để đao trong tay xuống tay phải hướng về phía gương mặt của Tiêu Hào nhẹ nhàng vuốt ve.
Tử Thanh đã từng vuốt ve qua khuôn mặt của thần y. Cô đã từng nhắm mắt lại mà vuốt ve.
Lúc ấy cô nói cho thần y rằng bất kể sau này anh có biến thành hình dạng như thế nào, cho dù ánh mắt em có không nhận ra anh, nhưng trong lòng em, trong cảm nhận của em, em tuyệt đối có thể nhận ra anh.
Lúc ấy, trong lòng cô còn muốn nói thêm một lời, là em nhất định sẽ đem anh khắc vào tận đáy lòng của mình.
Tử Thanh nhắm hai mắt lại.
Cổ tay cô từ di chuyển trên gương mặt của Tiêu Hào, từng tấc từng tấc đều vuốt qua, không buông tha bất kỳ chi tiết, không bỏ sót bất kỳ một tấc da thịt nào.
“Không thể..."
“Không thể nào..."
Đột nhiên trên mặt Tử Thanh tràn ra lệ nóng, nước mắt tựa như sông lớn vỡ đê mà chiếm thành đoạt đất tuông ra Tay cô đặt trong lòng bàn tay cầu Tiêu Hào đích lòng bàn tay, một cổ lực lượng tiến vào trong thân thể Tiêu Hào. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Một giọt máu từ trong lòng bàn tay Tiêu Hào xuất hiện trôi đến bên trong miệng của Tử Thanh.
“Thần y anh!”
“Anh là thần y anh!”
“Em...Em giết anh..."
“Tại sao lại có thể như vậy, tại sao... “Em giết người đàn ông mà em thích nhất!”
Trong nháy mắt Tử Thanh tựa như tan vỡ.
Bi phẫn vô cùng vô tận cùng với không cam lòng, thống khổ bao trùm toàn bộ bản thân của cô.
Đột nhiên, Tử Thanh cầm thanh đao bên cạnh lên đâm về phía tim của mình.
“Đừng!”
Tiêu Hào chấn kinh.
Thanh Vũ cũng vội vàng xông lên ngăn cản.
Tay Tiêu Hào không có thời gian giữ lấy thanh đoản đao, bởi vì tốc độ của Tử Thanh quá nhanh.
Nhưng mà ý niệm của Tiêu Hào lại vô cùng cường đại, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế thanh đoản đạo trên tay Tử Thanh.
Thanh đoản đao tựa như thủy tinh mà biến thành từng mảnh vụn, hóa thành bột.
Trên trán Tiêu Hào vì sợ hãi mà nổi lên từng tầng mồ hôi lạnh.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, em là muốn hù chết tôi sao!”
“Tại sao em lại kích động như vậy!”
Thật may là thực lực của Tiêu Hào cường đại nếu không thanh đao kia mà cắm vào trong tim của Tử Thanh thì nhất định cô sẽ chết không thể nghi ngờ!
Đó không phải là thanh đao thông thường, đó là tuyệt mạch đao, là pháp bảo!
Tử Thanh giang hai tay ra ôm chặc lấy toàn thân Tiêu Hào, đầu chôn ở trên bả vai của Tiêu Hào.
Trong mắt mang theo nụ cười giảo hoạt.
“Anh thần y, em thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh.”
“Mỗi ngày em đều nhớ anh đến trăm ngàn lần!”
Tiêu Hào thấy trên mặt Tử Thanh không có một chút nào gọi là bị thương, nước mắt còn đọng lại trên mặt, cũng là nước mắt của sự hưng phấn cùng kích động.
“Vừa rồi là do em giả vờ?” Tiêu Hào đã phát hiện ra.
Đột nhiên Tiêu Hào cảm giác, vốn dĩ mình muốn đùa giỡn với Tử Thanh, lại bị Tử Thanh trêu ngược lại.
“Muốn lừa gạt em sao? Hừ!” Tử Thanh liền đẩy Tiêu Hào ra.” Anh chính là thần y, là bác sĩ lợi hại nhất trong thiên hạ này, vậy làm sao mà anh có thể trúng độc được cơ chứ?”
“Còn nữa, anh đã từng dùng máu tươi của mình để cứu Thanh Vũ, Thanh Vũ cắn anh, lại có thể không nhận ra anh sao?”
“Nhất định là do hai người đã bàn bạc muốn đùa bỡn với em!”
Nghĩ tới đây, Tử Thanh lại vô cùng tức giận, mà Từ Di tức giận thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
“Thanh Vũ, em tới đây cho chị!”
Tử Thanh hai tay chống nạnh, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Cô muốn hung hãng dạy dỗ Thanh Vũ một phen. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Thanh Vũ hướng về phía Tử Thanh cười he he hai tiếng, làm mặt quỷ, sau đó liền nhảy lên bả vai của Tiêu Hào.
Khí tức của Tiêu Hào dần khôi phục lại, khắp toàn thân cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Thanh Vũ, cái đứa nhỏ khốn khiếp không có tình người kia, em tới đây cho chị!”
“Cái người ngày hôm qua còn nói em yêu chị cả đời đâu rồi, sao hôm nay liền phản bội chị như vậy!”
Thanh Vũ căn bản không đi qua đó, lại không ngừng làm mặt quỷ, em mới không đi qua đó, chị làm gì được em?
Tử Thanh tức giận đến miệng mũi méo xẹo, xông tới bắt Thanh Vũ.
Tiêu Hào bắt được tay của Tử Thanh không có ý tốt mà cười cười: “Tử Thanh, đến nói chuyện với chúng tôi một chút.”
“Là em sai Thanh Vũ đến cắn tôi.” “Em còn định chém đứt đầu tôi, hay là chém đứt cánh tay tôi.”
“Những chuyện này, chúng ta cần phải nói cho cặn kẽ một chút nha.”
Lập tức Tử Thanh thu lại dáng vẻ tức giận, vẻ mặt tựa như đưa đám mà trả lời: “Anh thần y, còn không phải là vì em muốn tìm anh...Em vẫn luôn không tìm được anh, ngay cả tiền trên người em cũng đã xài hết rồi, em cũng sắp đói chết rồi.”
Tiêu Hào biết, trước kia Tử Thanh chưa từng rời khỏi thủ đô Võ Thần.
Anh cũng tin tưởng, Tử Thanh mười phần thì có đến tám chín phần là muốn đi tìm mình.
Tiêu Hào không hiểu hỏi: “Sao mà